(*) from www.ine-pps.nl
A time for us ... (music video on Youtube)
với diễn viên Olivia Hussey (on YouTube)
tặng Thứ, Quý, Châu - nhóm ... "Văn Hoa Đa kao" 1968, hihi
tPhương
gv VậtLý THPT Minh Khai
(*) from www.ine-pps.nl
A time for us ... (music video on Youtube)
với diễn viên Olivia Hussey (on YouTube)
tặng Thứ, Quý, Châu - nhóm ... "Văn Hoa Đa kao" 1968, hihi
tPhương
(ảnh Minh Giảng báo Tuổi Trẻ)
" Từ triều về nhà, nghe tin chuồng ngựa cháy, Khổng Tử nói, "Có ai bị thương không?" Ông không hề hỏi về Ngựa. (Luận Ngữ) Câu chuyện không dài, nhưng có tầm quan trọng rất lớn. Ở thời ông, một con ngựa có thể đắt gấp 10 lần một nô lệ. Khi không hỏi tới ngựa, Khổng Tử thể hiện sự quan tâm lớn nhất của mình: con người. (Khổng Tử)
" Đối với Nguyễn Đình Chiểu, khái niệm nhân nghĩa biểu thị một lòng thương người mênh mông sâu thẳm như đại dương. Mà lòng thương người của Nguyễn Đình Chiểu trước hết là thương dân, nhất là dân nghèo khổ, là thương những người dân lương thiện mà lại bất hạnh và bị chà đạp. Đến những người ăn mày là những người cùng cực nhất của xã hội không ở ngoài lòng nhân ái của ông:
Đứa ăn mày cũng trời sinh
Bệnh còn cứu đặng thuốc dành cho không (Nguyễn đình Chiểu)
(photo Tuoitre)
Nổi đau bàng hòang ! Nào phải riêng ai - chẳng phải là Khổng phu tử hay Cụ Đồ Chiểu để có lòng thương - phải dân Việt thì ai - không - đau - là - thương ! cái đau tang tóc thương tật ở xã Bồ Đề, cái nhói thương tội nghiệp phải cầu Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn cho người !
10 giây kinh hòang
10 giây một tiếng gầm
10 giây mà một tiếng lấy đi bao mạng người ?
10 giây đó tiếng gầm của một nhịp cầu : kinh khủng chưa ?
Cầu gầầầm ! Là nơi gầm cầu của những cuộc đời lam lủ, sống, ở, chết, về cũng một nơi, lại chính cái nơi Gầm bùn đất của con đen. Tiếng nghẹn rấm rức từ dưới khối bê tông tàn dần ở đó, Gầm cầu !
bởi người điếc không nghe, vậy đó tiếng cầu GẦẦẦM
Là trời, là Ai ác quá !
tPhương
(*) ngọai khóa của tổ Vật Lý 24.9.2007
* và công nhận hệ thống âm thanh của trường mình ... í ẹ ! (phải la lên cho trường ... ngó ?)
tPhương
(tranh Bùi xuân Phái)
Ông anh vợ kể tiếp : ... đấy, mấy ông già ghê lắm, đừng có mà đùa !
Tôi thì cứ hóng cổ mà nghe (bởi không biết thì dựa cột nghe vậy), chuyện cậu L. (em của mẹ vợ tôi) "bắt lổi phải" cái đám trẻ !
... Anh D thì : "cậu ạ "nhân tiện" con đi công tác, lâu ngày nhớ cậu quá, tiện thể con ghé qua thăm cậu luôn. Vâng, có chút quà con gọi là ... ." Còn anh K. thì " cậu ơi, năm nay con về đây chấm thi, nên con "tổ chức" cho cả nhà về thăm cậu luôn, thế là đẹp nhất cậu nhỉ ?" Ông già cứ thủng thỉnh "nhại" lại : ừ, thằng D nó "nhân tiện" thăm mình, mình cũng "tiện thể" nó về thăm, gửi cho chúng 4 ống lạc cây nhà lá vườn ! Còn thằng K. nó biết "tổ chức" thăm mình, cho nó luôn ...8 ống lạc vậy !
Thế là "tổ chức" hơn hẳn "nhân tiện" rồi. Nhưng quà cáp là chuyện nhỏ. Quan trọng là sự "đánh giá" của cậu kìa ! Tôi nghe chuyện mấy ông anh mà ... bất giác "lô tô" trong bụng, cha cha ông anh có "ý gì" mình không đây ? Mấy năm trước (xưa rồi, "bỏ qua đi tám" há ?) nghỉ hè trường tổ chức tour Hà Nội, Hạ Long, xe chạy qua Hải Dương, có vào thăm đền Nguyễn Trãi, Trần Hưng Đạo ... thế mà không nhảy cóc bỏ tour xuống thăm các cậu (ở Chí Linh, ở Kinh Môn, ...) hử hử ? Con rễ này ... "coi chừng đó" ! Tuy khớp trong bụng, Rễ tôi cũng làm bộ tỉnh rụi thăm dò " uả, còn phần em, cậu có nói chia mấy ống lạc không anh ?" Ông anh tủm tỉm "ối giời ơi, nếu tính "có chiếu cố" thì đã chia cái Nga cho chú rồi ... đòi hỏi gì nữa. Cậu T, cậu L, cậu N. cũng có nhắc chú đấy, mà thương ..."
Khà, hú vía. Theo cái cách cậu đánh gía "tiện thể" "thăm" mà còn ... bị "mất quan điểm", thì "rễ" tôi tội lỗi, tội lỗi đầy rồi ! Mà còn ... thương, chắc tại "con ở" miền nam nên miển chấp ? Hì hì, được chiếu cố, - tôi ngọac miệng "tới" luôn : " mẹ mình cũng ... chả-dám-đùa đâu !" Mấy ông anh nghiêng ngó ... nhau, tuy biết tôi nam bộ "bông lông" mà chắc ý cũng đang hỏi "thằng này mấy ly rồi ?" Tôi từ từ ... "thưa" tiếp : "Em thấy cậu N mới bước vào nhà, móc trong cặp táp ra gói trà để lên bàn thờ liền... Thế mà mẹ giận đấy, cậu thưa, mẹ ừa, cậu hỏi mẹ cứ ... nhát gừng. Biết có chuyện rồi. Thiệt, chắc mẹ chịu không được, hỏi bâng quơ, gói trà ở đâu ra, ai để ... không không vậy ? Em thấy cậu ... giật bắn người, chạy ngay ra bàn thờ, ú ớ với mẹ ... Ha ha ! Ông anh nạt tôi "uống đi "...
Thì uống, ực một ly ... 50 %. Kính cái lễ.
Phải học tập người già, học người già cái "Lễ" để "trị" học trò ... chơi !
Sợ chưa ! sợ đi nhá ! sợ đi ... mà !
tPhương
Bạn tôi ơi. nghệ thuật Tạo Hình Qua Bóng này có hay không ? Vậy mà tôi buồn đó ! Thì xem người mà chạnh nhớ đến ... ta, truyện bên ta !
Hãy nói về một buổi tối, một ngôi nhà vắng, một ngọn đèn theo gió lắc lay ...
Người thiếu phụ Nam Xương chỉ bóng mình trên vách cho con chơi "Cha kìa !"
Đứa bé tin, đứa bé vui, đứa bé thiên thần hạnh phúc bi bô "cha ! cha !". Người cha trên vách uốn éo vờ vịch thế nào thì cũng ... khớp với lời mẹ líu lo.
Mẹ cứ huyên thuyên đi để đứa bé tội nghiệp tin vào một điều GIẢ NGỘ - để người cha dị hình phải là cha thật, để nuôi niềm vui đợi cha về trong tối nay, tối mai, và tối tối cho cha thân yêu về, tối ... thui (thì bóng mà chẳng đen với tối à ) !!!
Bởi tối "thui thui", thấy sao nước mắt người thui thủi ? Bởi gió rin rít, có nghe đâu tiếng thở dài người héo hon? Chiếc bóng có gió hùa mới nhún nhẩy lừa phỉnh ! Thử im gió, bóng "đơ" thì còn gì là ... đồ giả ! Chỉ MỘT ngọn đèn (mà nhớ : mở một ... con mắt) bóng mới thành ! Chớ sao - nhiều đèn như đèn bàn mổ - hư bột hư đường (mất bóng) sao ... dụ con !
Chiếc bóng ma quái kia ... , kìa cha ruột về đứa con không nhận cha mình, tội sao người thiếu phụ Nam Xương !!!
Bạn biết đấy đoạn kết buồn, không kể nữa ...
Có ai viết lại truyện không ? Cho mẹ con chơi với nhau, chơi dưới ánh đèn, dưới ánh trăng ... - đừng thèm chơi với cái bóng ! Ừ nhìn về phía ánh sáng đi - đáng đời cái bóng đen đủi bị bỏ lại đằng sau lưng, cóc ai thèm thấy chứ đừng nói là chơi ... (có phải ?)
tPhương
Lễ gắn huy hiệu trường cho các ... tân binh Những gương mặt cười rạng rỡ ...
còn cựu binh ... chỉ các thủ khoa, á khoa ĐH về trường truyền lửa cho các em ?
và đây "cái nắng ngày này" của trường xưa gửi người cũ ...
"Một số cuộc đời, như cuộc đời của Alexandre Yersin đáng được chúng ta kể lại vì chúng được dệt nên từ những cuộc phiêu lưu mới lạ. Người đàn ông có vóc dáng nhỏ bé này không màng đến danh vọng và cuộc sống phù hoa, ông là một nhà thám hiểm vĩ đại và một nhà khoa học thực thụ, luôn tìm kiếm cái mới. Đối với một số người không thực sự biết ông thì ông thật kỳ quặc và bí ẩn, như phần lớn những người Paris theo học thuyết Pasteur khác. Nhưng với tất cả những người xung quanh, ông được yêu mến và kính trọng một cách sâu sắc". (nguồn: VnExpress)
Cuộc đời....
Alexandre Yersin, tên đầy đủ Alexandre-émile-John Yersin, còn được gọi là Alexandre-John-émile Yersin, sinh nǎm 1863 ở Vaud - Morges, Thụy Sỹ. Nǎm 1882 ông nhận bằng tú tài vǎn khoa, và nǎm 1988, sau khi tốt nghiệp trường y Paris, ông đã chính thức nhập quốc tịch Pháp. Cũng trong thời gian này, ông tham gia vào nhóm nghiên cứu của bác sỹ Luis Pasteur. Sau đó, bác sỹ Yersin trở nên nổi tiếng qua nhiều công trình tiên phong do nhóm nghiên cứu của Pasteur tiến hành. Niềm say mê du lịch đã đưa ông tới Việt Nam.
Tháng 7/1891, khi tới thám hiểm những cao nguyên ở Việt Nam, ông đã phát hiện ra Đà Lạt, và sau đó là nhiều nguồn nước ở khu vực này. Ông cũng nổi tiếng vì đã khám phá ra nhiều bí ẩn của vùng cao nguyên phía tây Việt Nam.
Mặc dù Yersin yêu Đà Lạt, ngôi nhà của ông lại nằm ở Nha Trang. Tại Nha Trang, Yersin đã xây dựng nên Viện Pasteur, mang tên người thầy của ông. Bác sỹ Yersin cũng có một nông trại ở Nha Trang. Ông nuôi ngựa để tiến hành nghiên cứu về miễn dịch. Ông cũng có đóng góp to lớn cho ngành cao su Việt Nam, vì chính ông là người đưa cây cao su Braxin vào Việt Nam. Alexandre Yersin cũng là người gây dựng những đồn điền canh ki na đầu tiên ở Việt nam, từ đây người ta sản xuất ra quinin.
Bác sỹ Yersin sống giản dị ở Nha Trang. Ông được người dân địa phương yêu mến vì đức khiêm tốn và sự chǎm sóc mà ông dành cho mọi người. Ông mua một khu dán trại bỏ hoang và sơn nó thành màu trắng. Đây vừa là nhà vừa là phòng thí nghiệm của ông. Dân địa phương thân mật gọi ngôi nhà của ông là Lầu Ông Nǎm hay Tháp Ngà.
Nǎm 1940, sức khỏe đã giảm sút, Alexander Yersin về Pháp lần cuối. Nǎm 1941, ông trở lại ngôi nhà thân thương ở Nha Trang, ở đây ông đã sống những ngày còn lại và trút hơi thở cuối cùng vào ngày 3/1/1943, thọ 80 tuổi. Trong di chúc, ông yêu cầu được chôn cất tại Nha Trang, gần gũi những người mà ông yêu mến. Vì kính trọng và biết ơn những đóng góp của ông cho mảnh đất này, hằng nǎm vẫn có nhiều người tới thǎm viếng ngôi mộ của ông ở Nha Trang (xem nguồn)
Trầm tư Yersin
Ông đã ra đi từ rất lâu
Căn nhà ông nay đã khác
Những cuốn sách, ngọn đèn, chiếc nghế
trong phòng làm việc
Và biển
Biển thì thầm nhắc nhở đêm đêm
Alexander Yersin !
Đi đến nơi nào tôi cũng gặp Ông
Bà mẹ xóm Cồn, em bé Hà Ra,
Chàng trai Cầu Đá
Những con chuột bạch, những đàn ngựa
Rừng cao su và bãi cỏ non
Tưởng nơi nào cũng còn ghi dấu chân Ông...
Alexander Yersin !
Đã đến những đâu mà nơi nào tôi cũng gặp
Giữa trưa Sài Gòn, gió lạnh Cao nguyên
Lâm Viên, Bảo Lộc
Những cây thông đứng thẳng đồi Cù
Mặt hồ và những chiếc Pê-đan-lô
Ông đã đi những đâu mà
Nơi nào tôi cũng gặp
Có người sống như bão táp
Có người lặng lẽ như một vì sao
Có người mở đất làm giàu
Còn Ông đi tìm thuốc tìm việc tìm người nghèo
Một đời cho mà không nhận
Chết vẫn trầm tư...
Rất nhiều lần tôi dừng lại trước Viện Pasteur
Ông ngồi đó vẫn trầm tư với biển
Trong mắt Ông có điều gì sâu kín
Kẻ cơ hàn hay người mẹ bên kia Thái Bình Dương ?
Alexandre Yersin !
Ông là con đường khai mở
Là thuốc chữa bệnh, là ngàn cây trước gió
Nhưng đôi mắt hiền từ kia
Mới chính là biển là đời !...TRIỆU PHONG (Nha Trang)
Đây là pps Suisse (from AnhDung) - tiếc là có nhạc rất hay mà không post được lên blog !
Và đây là biển Nha Trang nhìn từ ... phuonga :
Hì hì Thụy Sĩ đẹp, nhưng không có ... biển. VN ta có biển ... biển bạc rừng vàng, mà biển nỡ đẹp không khi còn đó cái nghèo ?
Năm nay chẳng phải năm khỉ, mà đi chơi gặp khỉ, "phải" nói chuyện khỉ, bạn xem có khỉ THIỆT không nhá ?
Mấy ngày qua tôi đi Nha trang chơi, ra Vinpearl land nữa - có đu cáp treo bay qua biển, cha ơi, cứ như Tôn Ngộ Không đằng vân quá hải ? Đi khoảng 25 phút thì qua tới đảo.(trước đây tên là đảo hòn Tre).Trên đảo có màn xiếc thú và nhạc nước là free (nhạc nước ách lại vì dành sàn tập diễn cho Miss VN ). Xiếc thú diễn ngoài trời với diễn viên là chó và khỉ. Chó học làm toán cộng. Khỉ thì có màn nhào lộn, đi dây thăng bằng ... Tôi nhớ hình bìa cuốn Vô gia đình (Sans Famille của nhà văn Hector Malot ) vẽ ông thầy cao to, chú khỉ đu trên vai ? Chú khỉ trong truyện dễ thương quá, một thầy một trò thật cảm động !
Đâu rồi hình ảnh gánh xiếc đầy tình thương trong truyện ? Khỉ thiệt ! Ở đây các chú khỉ bị buộc dây và diễn dưới cái roi nhịp "tróc, tróc ". Các chú khỉ đi xe đạp, chạy xích lô ... thì đúng nghề giữ thăng bằng của chàng rồi, ơ có gì đâu ? Xiếc mà ! Khà, để tăng phần ... kịch tính, các chú khỉ phải ĐUA - chứ nào "đi" ! - phải chạy hộc tốc ĐUA ? Khỉ thiệt ! Chú chàng rình rình thấy thầy bận theo dỏi bạn khác thì ... tà tà đạp ! Tróc tróc ! Sợi dây quất ! Thế là chạy, chạy bán sống bán chết ! Mọi người cười ồ, cười cái ma mảnh khôn vặt của chú khỉ ? cười cái cách chạy hãi hùng ?... xe đạp ngã lăn chiêng, cứ kéo xe lết đất nhanh nhanh cho bằng bạn mà không biết dựng xe lên để đạp ! Lại "tróc tróc". Khỉ thiệt !
Nhìn đôi mắt khỉ mà thấy nét ... khỉ hoảng loạn, sợ hãi. Thật tội nghiệp ! Mọi người càng cười lăn, cười khoái trá ! Xiếc dzui ! Đua nhau cười ... quá đã !
Có con khỉ "giả" ...................... .................... nhân ? sợ quá, leo tót lên cây ... trốn.
Khỉ thiệt ? Coi hình sao giống ....
tPhương
Đừng hỏi 500 đồng là ... bao nhiêu ? là 500 đồng VN, chỉ có thể trả lời vậy, vì tôi thật không biết giá trị của 500 đồng ở thành phố có mua được ... gì chăng ?
Vậy mà, khá bất ngờ khi tôi mua vé tham quan Tháp Bà Ponagar, Hòn Chồng (ở Nha Trang) hiện nay là 10.500 đ và 5.500 đ - có 500 đ lẻ ? Khi hỏi lý do sao không tính .. chẳn - thối tiền lẻ ... mất công lắm? Nhân viên bán vé cười, vẫn thối chứ, và giải thích 500 đ đó là tiền mua bảo hiểm !
À, thì ra là vậy, rất hay. Lòng tự dưng thấy vui vui, 500 đồng NHỎ mà ... có ÍCH ghê chứ ?
tPhương
Khi nhỏ tôi nghe ông cậu nói về một món đồ chơi tuyệt vời, nó có thể chế ra mọi con thú "bằng giấy "... Thật khó tin ? Bằng giấy mà thú gì cũng "tạo ra" được thì GIỎI lắm chớ ! Thật ngon ơ, thật ... VÔ giá !
Lớn lên tôi biết đó là nghệ thuật xếp hình Origami (Nhật), Thật là tài tình : có một tờ GIẤY , rồi biến thành CON THÚ, hay nhỉ ! Tôi hỏi người bạn đang ngắm những tác phẩm ... GIẤY này : thấy sao ? đáng giá bao nhiêu ? Ui cha, bạn trả lời ... 1 dollar ? Hà ? Thì xem, nó làm từ tờ giấy 1 USD mà !
Câu trả lời của bạn làm tôi bất mãn ? Tôi nhớ lại những con hạc giấy mà học trò tôi xếp như ngàn lời chúc dành cho bạn bè không may ! Ừ con thú giấy, giá trị có thể chỉ 1USD (hay mấy đi nữa), nhưng cái tình chân thật, cái mong mỏi an lành dành cho bè bạn qua ngàn con hạc chắc chắn phải tính là vô giá chứ !
tPhuong
entry này để các trò "sinh hoạt" tiếp, ghi cảm nghỉ về "sinh hoạt hè" (đã qua) :
"sinh hoạt" Tình bạn, "sinh hoạt" Tình yêu , v.v...
Ối a, tình ... tang ... tang tình ... (nhạc dạo rồi, vào đi chớ)
The Kid is notable as being the first feature length comedy film to effectively combine comedy and drama, as one of the opening titles says: "A picture with a smile, and perhaps a tear..." | |
---|---|
Theatrical poster for The Kid (1921) | |
Directed by | Charles Chaplin |
Produced by | Charles Chaplin |
Written by | Charles Chaplin |
Starring | Charles Chaplin Edna Purviance Jackie Coogan Henry Bergman Lita Grey |
Music by | Charles Chaplin (composed 1971) |
Release date(s) | January 21, 1921 |
Running time | 68 min. |
Cây guitar của "vua nhạc rock" Elvis Presley
Thế là Elvis mang đàn về tự học lấy, và cho đến khi gia đình cậu dọn về Memphis, bang Tennessee lúc đang học những năm cuối bậc trung học thì cậu đã lập được một ban nhạc cho riêng mình.
... Khi Elvis Presley qua đời năm 1977, số băng, đĩa nhạc và những cuốn phim ông đóng trị giá đến 4 tỉ đô la. Ngày nay, 30 năm sau khi vắng bóng trên cõi đời, các sản phẩm âm nhạc của ông vẫn thu về một con số kỷ lục hơn bất cứ một nghệ sỹ tiếng tăm nào đã qua đời, mỗi năm tiền bán các sản phẩm vẫn cao tới 40 triệu đôla. Tất cả sự nghiệp và danh vọng đó đã bắt đầu với cây đàn guitar nhỏ bé bằng gỗ với giá chỉ có 7 đô la 90 xu mua tại cửa hàng đồ sắt ở thị trấn Tupelo, bang Mississippi. (nguồn VOA)
tPhương