21 tháng 10, 2006
Dây chuông "cà rem" không rung !
Dây chuông "cà rem" không rung !
Chuông gọi cửa nhà tôi đó "leng keng, leng keng ..." từ thuở 20 năm rồi vẫn ... chạy tốt. Từ bức tường thành len trong đám lá "vô tổ chức", chi chi cành cành với cây mọc đất cây mọc chậu dẩn dài qua sân, dây chuông rồi cũng nối được bến bờ .... vắng nuớc không sông (à có, nhưng chỉ khi mưa, con đường THT, con hẽm nhà tôi mới thành sông mà "đứng bến" là cổng, vào nhà ... may ra là bờ !). Hàng cây chào sân, chào dì ve chai với lủ khủ dưới đất ghế đá gẩy chân, lu khạp té ngửa, lon thiếc hộp giấy... sắp hàng nghiêm nghỉ. Hàng cây chào sân với um sùm trên trời lá với hoa chẳng ai tỉa cành vuốt ngọn. Bạn có hết hồn với vẻ đẹp "nghệ sĩ" ( mà ở trong Thành đô mới ... đáng nói !) này chăng ? "Cho em xin". Chưa thấy "chóang" với cái "phong nhã" thì đã thấy cái "cớ sự" rồi ! Dưới tàn cây mít, trên đám hoa nhài, dây chuông vương trong mấy cành mai, vướng trong mấy nhánh ngọc lan, rồi rối, rồi nín tiếng chuông (dù chẳng Lan hay Điệp nào ... cắt dây chuông !). Học trò gọi cửa, nào dám "đập" cửa nhà Thầy, cứ mà đứng run ! (và tiếp tục rung chuông). Thầy về gọi cửa thì rút cái "a lô" mà "à lố" ! Còn con chó Lu tưởng nhờ cậy được thì " khôn chợ dại nhà" ngừoi lạ thì sủa, người quen thì vẩy đuôi lia lịa mà iiiim im ỉm !
Và lạ ! Đêm rồi, tôi thức giấc vì nghe tiếng chuông "leng keng" như ai gọi cửa ? Khuya ! Tôi mở cửa bước ra sân. Vắng lặng cửa khuya, tĩnh mịch nhà ! Có thỏang trong hơi thở như đâu đây hương dịu rất có rất không ! Không phải cái thứ "xỏ mũi" mọi người ... ... ... , xộc như nhài, quế. Đó mùi ngọc lan đó ! Thỏang thôi, như đêm rất nhẹ, thỏang thôi như linh hồn phớt ẩn phớt mơ trong ánh đèn đêm của con hẽm tối lấp lững.
Ánh đèn điện "ịn" vệt đen bóng cây tán lá. Lem luốt trên nền sân những là lòa xòa bóng lá. Tôi nhìn lên, những chùm lá ngọc lan ! Cái thứ lá to đùng lại còn túm tụm kéo chùm kéo lũ ? Một tảng những màu xanh lá là lá. Không hẳn là một màu xanh nhiều sắc độ mà nhiều những gam màu vì có bệt phơi sáng thì xanh lá, khuất tối thì sẩm kịt, lấp lóang đen thì ánh thẩm ... "Leng keng leng keng..." Xanh nào thì vẫn màu xanh !
Tôi bước đến gần, thấy vậy đó. Lẩn trong đám lá bề thế phô trương lao xao đó, những hoa nhỏ dài như ngón út có móng tay (để chọc... nhói tim ?).. Những hoa muốt trắng màu trắng của sữa. Những búp hoa ngậm ánh đèn điện ửng rồi như trở ngà ! " Leng keng leng keng..." Ngà thì cũng là màu rũ của sữa trắng kia thôi !
Là dây có nhiệm vụ là nối, cánh tay vói thì cái chuông leng keng. Vuợt khỏanh sân, vượt một góc trời tiếng reo leng keng. Vượt cả ngòai trời chuông vọng hồi xanh ! 30 năm xa, hoa ngọc lan tôi hái lén ở nhà thờ Fatima Bình Triệu, nhét đầy túi rồi mới ... đi xin Cha mà quên béng hương hoa rất có rất không kia đâu chịu bị dấu kín để chỉ nằm im trong túi áo ! Hoa ngọc lan hí hửng tặng người yêu, người yêu tặng cho ... mẹ ! Mẹ thích hoa ngọc lan mà ! (thì dây nối chuông leng keng và leng keng ...) Màu xanh thơ, không phải màu lá, mà xanh qúa là ngày xanh ! Và ngón tay là hoa hay hoa là ngón tay - ngón nào mẹ đẻ, ngón nào là hoa dâng ? Ngón hoa nằm trên ngón tay. Trắng thon và trắng thơm.Trắng như là nguồn sữa cho đầu cuộc sống ? Rồi giờ đây, hoa nằm trên dĩa ! Trắng như linh hồn đậu trên khăn tang cuối cùng cuộc sống? "Leng keng leng keng" hòa tiếng ê a tụng " tam bái, trà dâng, thượng hưởng ..."
Đêm, tôi chỉ thấy hai màu. "Leng keng leng keng ..." Dây chuông cà rem đã rung rồi. Vợ tôi lúc ra nhìn tác phẩm ... của tôi, sững sờ với ngọn cây ngọc lan... phạt cổ, nhánh mai bị ... bẻ cành ! hai dòng nước mắt ròng ròng ...
Có cái vô tình đến tàn nhẩn chắc là không đáng khóc. Có cái tàn nhẩn (với hoa) đến vô tình (với vợ) thì phải khóc đến rối tim tôi ! Tôi thấy dòng nước mắt màu xanh, và cả dòng nước mắt màu trắng !
tPhương (tặng vợ, như một lời xin lổi màu đen)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét