photo Yahoo
Mơ về Trung Thu nhỏ !
Đừng ngạc nhiên, đừng thắc mắc. Tôi "chơi nổi" dùng từ cho có ..."ấn tượng" ấy mà !
Tối qua đang chở vợ nhông nhông ngòai đường, vợ tôi hỏi bao nhiêu "ta"rồi, tôi nói một "tây" rồi (!) Vợ tôi cằn nhằn " ông nói gà bà nói vịt"! Ý là vợ tôi thấy nơi nơi bán bánh Trung Thu đang treo băng rôn lớn "mua một tặng một" nên ngạc nhiên không biết trung thu đã qua rồi sao ? Thường năm mùa bánh trung thu dài lắm, đến một, hai tháng, mà thông lệ là sau rằm mới "đại hạ giá". Có thể nói bánh trung thu có ... 2 mùa : mùa chạy rong túi hộp "ngòai đường", và mùa bao bịch "về nhà" - hậu trung thu của "giới nghèo thành thị"! Cũng phải thôi "tiên thiên hạ ... ăn" (???) - thì ông bà mình nói sang, nói lễ "nhịn miệng đãi khách" vậy mà - khéo thật !
Trung thu nhỏ, không phải là trung thu "chính thống giáo", hay là trung thu nhân lễ nghĩa của người lớn "ăn theo" , mà là trung thu của ... tuổi nhỏ tuổi thơ, và trung thu của thằng nhóc tôi ngày xa xưa đó ! Tôi tin là con tôi, học trò tôi chắc cũng rất và rất thích thú muốn biết ? Thì tôi cũng phấn kích vào phim "trở về qúa khứ" vậy, nào "Action!"
Mơ về trung thu nhỏ, cái gì cũng nhỏ, cũng xinh, cũng dễ thương ! Ngôi trường nhỏ dăm ba lớp (trường tiểu học Bình Minh, góc ngã ba Kỳ đồng, Trương minh Giảng), lớp học nhỏ, cậu học trò nhỏ, và qùa trung thu thì tuy nhỏ nhưng thật là chóang ngợp ! Này nhé 1 cái bánh nướng (hoặc dẽo) vuông vức cạnh 5 cm thôi - 1 chiếc đèn xếp cở bàn tay vừa khéo với 2 đèn cầy tí xíu - và đặc biệt là 1 con thú nho nhỏ bằng bột, màu sắc rất xinh nào lân, sư tử, cóc, cá ... Tôi nói đặc biệt vì bánh, đèn chỉ có 1 lọai ai cũng giống ai, nhưng con thú chỉ được một (và chỉ một) trong số bầy đàn mà con nào cũng ngộ, cũng hay ! Thế mới hồi hộp khi Thầy cầm con thú trao tay. Tôi, bạn khác nhau. Thế là khen chê tị nạnh nhau (chiến tranh), gạ nhau đổi chát (hòa bình)...Đừng nói chỉ có người lớn ăn theo "trung thu" con nít, mà trung thu "chiến tranh & hòa bình" này con nít cũng học đòi "ăn theo" người lớn rồi đó ! (hòa, một đều ?)
Rồi cũng hết buổi ì xèo trong lớp, rồi rinh cái đám "trung thu nhỏ" về nhà chơi tiếp. Tôi đem khoe ông nội tôi con kỳ lân rất đẹp rất oai rất ... hết biết. Tôi hậu đậu sao đó, hay vội vàng thế nào, ông tôi chưa kịp cầm ngắm nghía thì tôi đã buông. Óach, con kỳ lân "còn sống" nhảy khỏi tay ... ông (hồi nhỏ tôi nghĩ vậy !), gãy đôi mình đầu rồi ! Tức chưa, tiếc cực kỳ ! tôi lăn đùng ra nằm vạ, hu hu . Ông tôi dỗ, để mua mấy con khác, to hơn, đẹp hơn. Tôi càng khóc dữ, làm mình làm mẩy, không, phải đúng con này nguyên vẹn cơ ! Tôi chắc mẫm không thể nào làm lành con lân lại được nên càng tức tưởi làm già ! (hư qúa há !). Bạn ơi, ông nội tôi ngắm nghía (tôi có hé hé mắt theo dỏi chứ không nhắm tịt mắt mà khóc đâu ). Ông tôi rút cây chân nhang trên bàn thờ, bẻ một đọan nhỏ, cắm vào đầu lân, chừa một đầu, rồi cắm mình lân vào đầu chân nhang còn lại đang lú. Ôi tuyệt vời, tôi há hốc mồm vì kinh ngạc, hết lu loa ngay tức khắc. Con lân của tôi nguyên vẹn, vểnh đầu "húc hắc" chào tôi. Ôi chao, ngày đó tôi "phục" ông nội tôi vô cùng ! Ông tôi cái gì cũng làm đựoc, tôi dám khoe với các bạn nhỏ như vậy đó !
Còn ba tôi, cái gì cũng làm được (khoe luôn thể nè) ! Nói có sách mách có chứng thôi, trong xóm tôi con nít chơi trung thu bằng đồ chơi tự chế (không có lồng đèn gì đâu) Một cái lon Coke, xẻ năm bảy đường dọc, đập bẹp cho lùn dúm xuống, gắn cây đèn cầy bên trong, đơn giản, vừa phát ánh sáng ra ngòai (thì đèn phải sáng chứ) mà "nửa kín nửa hở" cũng che chắn chừng mực cho ngọn lửa khó bị gió thổi tắt. "Muốn "cơ học" hơn thì làm bánh xe bằng lon sữa bò lăn trên đường bởi nối 1 que đẩy chữ L cầm tay, còn lon coke (ngọn đèn) đặt trên lon bánh xe này, quay mòng mòng quanh trục thẳng đứng do "ma sát" với lon sữa khi bánh xe lăn. (chắc hôm nào dạy chuyển động quay của vật rắn - lớp 12- hay bài ma sát lăn - lớp 10 - phải cho học trò làm ... đồ dùng dạy học ... chơi, ai chấm C, D cũng ... kệ). "Đồ chơi" Trung Thu của tôi xịn hơn của đám con nít đó. Ba tôi dẫn tôi ra tiệm treo lủng lẳng cơ man nào đèn trung thu, hỏi tôi thích đèn nào (?) Tôi chỉ đại (vì vượt quá mơ ước của mình, không dám tin, được gì ...cũng tốt !). Đó là một chiếc tàu thủy. Ba tôi ngắm chiếc tàu thủy hình như còn lâu hơn tôi. (vì tôi chỉ xong rồi cũng ... hổng dám dòm tiếp). Ngắm nghía rất lâu (y như ông nội tôi) rồi ... kéo tay tôi về ! Tôi cũng không ngạc nhiên và cũng không dám hỏi. Tôi chỉ hiểu ra khi ba tôi lôi về tre, ông tẳn mẳn vót tre cắt kẽm làm khung một chiếc tàu thủy, có ống khói, có nòng súng đàng hòang (lúc này đang là thời chiến), xong phết giấy bóng kiếng đỏ lên. (mấy hôm mới xong đấy). Tôi trố mắt nhìn ông làm mà trong lòng rất là sướng và phục sát đất. Với tôi, chưa từng có chiếc tàu nào ở tiệm đẹp bằng vậy đâu. !(thì bạn cứ bảo cha hát con khen hay đi). Trong xóm, có một mình tôi có đèn trung thu (thứ thiệt), bạn nhỏ trong xóm "ngưỡng mộ" nha ! "Ngưỡng mộ" bằng cách ...cứ ghé miệng vào thổi đèn cầy cho nó tắt. Bạn biết mà, châm đèn cho cái lon Coke thì vô tư, còn châm đèn cho tàu giấy thì sợ nó cháy (mà tôi thì hậu đậu lóng ca lóng cóng) nên càng phát khùng với lũ chúng bạn qủy quái ! Chiến tranh và hòa bình ! (a-lê, một trong hai thôi chứ chẳng nho nhã .. và hòa bình như văn hào L. Tolstoi của Nga đâu !).
Biết chuyện, ba tôi kể với tôi, ban đêm ông chiêm bao thấy súng trên tàu khạc ra lửa, nhà cháy (!) và đem chiếc tàu làm cho tôi ra đốt....
Còn tôi, chiêm bao giấc mơ về trung thu nhỏ !
tPhương (Ba ơi !)
03 tháng 10, 2006
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét