08 tháng 9, 2006
Cám ơn
Cám ơn người.
Về Sàigòn, nhớ Đà lạt. Nhớ những ngày trên Đà lạt, nhớ một việc mà tôi phải tủm tỉm cười. Có lẽ thấy vẽ mặt tôi "phỉnh phỉnh" vợ tôi nghi ngờ hỏi tôi cười gì ? Á, phải rồi tại sao không kể, qua chuyển kể này, tôi sẽ gửi lời cám ơn đến 1 người không quen ở Đà lạt. Anh bạn không quen ơi, chắc gì anh đọc được những giòng này, có thể "đồng hương" anh đọc được, để nghe tôi nói là "Cám ơn Đà lạt, những người như anh".
Mấy ngày qua (trước thềm năm học mới) vợ chồng tôi ráng kiếm thì giờ để làm một chuyến nghỉ hè ..."vét". Đi "bụi" không phải với trường, bạn bè, hay gia đình.... (con gái tôi chọc "romance, đã nha" !). Tôi mang theo máy ảnh, dĩ nhiên là đóng vai "phó nhòm". Vậy đó, bất công là tôi "chụp được" chứ không "được chụp" ! Bạn sẻ hỏi, còn nút bấm timer đâu ? Máy nào chẳng có, 2s, 10s, "bụp" automatic tự chụp lấy có gì phải phàn nàn ! Vâng, máy tôi cũng có, nhưng công dụng chính của nút này là để khi tôi bấm máy với tốc độ chậm tránh rung tay thôi (dỉ nhiên là có tripod).
Lúc tham quan ở dinh Bảo Đại tôi gặp 1 tình huống ... khó khăn (chẳng phải "tình huống sư phạm" gì đâu). Cảnh nội thất khá hay, khá "romantic" và tôi muốn chụp chung với vợ. Ông ui, quanh đi quẩn lại không có ai (không có đòan, khách nào khác) ngòai ...2 tui (thế mới cực kì ...romantic chứ). À, tôi chạy qua phòng bên định cầu viện. Có 1 anh, mừng trong bụng, hên nha, tôi định ngỏ lời, nhưng giật mình khi thấy trên tay anh là cái camera nhà nghề, túi xách đeo vai .... Bạn có hiểu tình huống ...khó khăn của tôi lúc này không ? Làm sao mà mở miệng nhờ cậy được ?
Tôi cười ...cầu tài, rồi quay về với vợ, thế thôi. Tôi bấm máy chụp cho vợ riêng một tấm, an ủi thôi thì cũng được. Lúc ngước lên, thấy anh thợ chụp ảnh đang nhìn tôi "cười cười". Bạn hiểu nụ cười này chứ ? Các nhà ngôn ngữ học, tình cảm học, Phạm Quỳnh ...học (người VN gì cũng cười) ...dịch giùm tớ xem. Tôi thấy nụ cười ... rất tình cảm (dám chắc "trên mức tình cảm" luôn, không tin bạn đọc hồi sau sẽ rõ...) "Anh chị muốn nhờ tôi chụp giùm ?" (Trời ơi, người đâu sao mà dễ thương thế, tử tế vô cùng, "qúy hóa quá"...) Thật là "qúa đã" ! Anh ta chụp giùm chúng tôi, và còn hướng dẫn chúng tôi ra "lầu vọng nguyệt" chụp thêm cho 2 đứa một tấm rất là "romantic" ở đây nữa !
Bạn có thấy người Đà lạt tuyệt vời chưa. Cám ơn bao nhiêu lần mới đủ ?
Vợ tôi hỏi sao anh ta biết mình muốn nhờ ? Tôi hỉnh hỉnh mũi, này bạn khi nào bạn thấy tôi nhìn bạn mà cười cười .... là coi chừng đó !!!
tPhương
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét