22 tháng 9, 2006

Tuổi biết buồn


Ngày xưa khi còn trẻ, tôi nghe bài nhạc "Tuổi biết buồn" (I Have Learned Sorrow) mà như nghe mộng mị, như là mơ mơ...

"Buồn đã tới rồi, một buổi sáng mưa rơi
"Mưa đã cuốn mây về dĩ vãng xa vời


vâng, tuổi biết buồn, buồn nắng buồn mưa mà ngày xưa mơ mòng tưởng như rất ... da diết ấy, thì bây giờ tóc đã bạc, đã bao lần tiễn đưa những người thân đi xa, xa mãi một chuyến không về, mới thấy là "tuổi biết buồn" thật đã đến rồi, chẳng mơ mơ mộng mộng ...dưới hoa thưở nào !

"Buồn đã biết rồi từ thuở biết thương yêu
"Tình sẽ lớn dần và buồn sẽ thêm nhiều
"Mang những vết thương đi trong cõi đời dài
"Ôi tuổi buồn ơi! Tuổi còn mãi theo ta hoài...

Vợ tôi nói, bây giờ h ế t - c ò n - đ ư ợ c "bông hồng cài áo", tôi không biết nói gì, đã đ ư ợ c - c ò n - rồi h ế t ! Buồn. Nói như Francois Sagan " Bonjour tristesse !"
"Mang những vết thương đi trong cõi đời dài
"Ôi tuổi buồn ơi! Tuổi còn mãi theo ta hoài...



Buồn ! Lúc đứng trực bên quan tài đã tưởng lòng buồn như vắng như lạnh, nhưng rồi bỗng thấy ấm thấy đông với người thân, bạn bè đồng nghiệp tụ đến ! Dường như nổi buồn không còn lạnh, dường như nổi buồn ấm và đượm thấm tình! Ai đến viếng thăm cũng với tấm lòng chia sẽ ! Đâu phải là "ai" mà thật là người thân với tình thân quyến. Có trải qua những phút giây này, bổng dưng mới thấy nhau thân tình hơn cả đã thân tình ! Và cảm nhận ôi một món nợ, khiến mình xấu hổ chợt hỏi, đã từng có bao giờ không phải với mọi người, những người đến viếng này chưa ?

... Ơi, những người đến viếng người thân đã khuất xa của chúng tôi , chúng tôi tri ân mà biết rằng mọi người không cầu đáp !

Buồn ! Nổi buồn _ ấm áp, còn mãi và mãi đến ngày sau !

tPhương