Bão ơi, xin mây mù hãy tan ! (wed 6.1.06 01:54pm)
Khuya hôm qua lúc gần 1 giờ, dẫn xe ra chạy ngòai đường tôi nhận những giọt mưa như bụi bắt đầu thổi vào mặt. Rồi à, hơi hướm như mùi ... bão tới ? Sáng sớm mưa, đến trường đang lúc mưa tầm tầm. Bầu trời màu xám đen hệt như chiều sập tối, không tin được đang là buổi sáng : bão ... khủng bố tới rồi a ! Vào lớp, buồn ! Nhìn xuống lớp thấy vắng, thấy học trò đang co ro trong áo ấm, bổng dưng làm mình thấy ... lạnh ? Phải chi khóac theo cái áo ... Liệu là có đỡ lạnh hơn không ?
Hôm qua đứa em bên Bình Thạnh (xa xôi gì !) gọi điện thọai em không về vì ... bão (chưa tới !), thật buồn cười ! Tôi tưởng tượng, tôi hờn mát đứa em ... chảnh thế ? Sáng vào lớp nhìn học trò thu người trong áo ấm, dưng không tôi buồn, tôi lạnh ? Tôi ngồi gần, nói chuyện với học trò. Cái lớp vắng mấy đứa ! Bầu trời xám. Giọt mưa khóc. Đến giờ chơi vẫn vậy. Đèn dãy hành lang sân trường phải bật lên. Có ai đi ngang, nói với tôi "bão mà !...", tôi chưa kịp nhận ra câu nói, tôi chưa kịp nghĩ nhận ra chung quanh, chỉ nhớ hình như mình có ... cười cười, thay cho chào, thay cho trả lời ! Ừa, thì "bão", cười cười ... vô duyên !
Trong căn tin trừơng, các bạn đồng nghiệp uống cà phê "tán" SG không có bão, nếu có thì cũng tan vì đồng bằng trống lốc, không tụ như miền trung, bão quay bão đánh xà quần vì dãy núi dựng ngăn ! Đúng chứ ! Ở SG , khi tôi còn nhỏ, nhớ - rất lâu rồi - tôi được nghỉ học vì bão, còn nhớ mình được ăn cơm với cá khô, lúc nào cũng cá khô ... muôn năm mà không hiểu tại sao ! Mơ hồ đã bao nhiêu năm rồi nhỉ ?
Em ơi, thử chui ra khỏi cái ..."an tòan khu" để thấy những cuộc đời đứng với bão, chạy bão, và ... tan tác với bão. Em ơi, gấp chiếc áo ấm lại thử xem, cũng chẳng lạnh bằng những bà con đồng bào mình đang lóp ngóp, đang giờ đây trú đâu cũng gọi là nhà, mà khóc nhà mình chắc có còn là nhà đâu !
Em ơi, xin đừng "nhón ngón tay vo tròn qủa phúc" với một ngàn đồng một người, lớp 32 trò đúng 32 ngàn cho ... có phong trào Đòan, như lớp P2 tôi từng chủ nhiệm. Những đồng tiền có ... răng, cắn nát hồn tôi và đau cái tình ... thầy trò !
Cũng bởi, trận bão dữ dội năm Thìn khi xưa ở Vòm Láng, Gò Công quê tôi năm đó đã quét ... ,
Chỉ còn một đám giổ chung, tất cả, một ngày !
tPhương
07 tháng 12, 2006
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét