Đó là người ... quyền lực, người lãnh đạo ? Lãnh đạo thì cứ gì phải đàn ông ! Vậy nói bỏ qua cho, nam nữ bình quyền thì người đàn bà có ... đuôi ? được chăng ? Cái quyền lực nằm ở đâu nhỉ ? Quan thì có dân. Thầy thì có trò. Cô cậu nào đào hoa thì có ... cái đuôi dài dài. Hình như quyền lực nằm ở vế đầu, đâu phải ở ... đuôi ? hay "lộn" xuống đuôi rồi ?
Là vầy, ngày xưa Thầy dạy lớp nhì (lớp 4 tiểu học) rất thương tôi. Mà tôi cũng thương Thầy nữa. Thầy già lắm, đến trường bằng xe búyt vàng , xuống trạm ở ngay cổng trường. Tôi "chực" chờ sẳn ngay cổng rồi ! Khoanh tay chào Thầy vừa khi Thầy từ bậc xe chưa kịp bước xuống. Thầy gật đầu, thế là đưa nón, đưa cặp cho tôi mang vào phòng hiệu trưởng cất. Đám bạn tôi chắc ... thèm lắm, rình thầy hình như từ lúc Thầy ... mới lên xe búyt ! Chúng đến trường sớm, ra cổng đón Thầy sớm lắm. Tôi giận, nhường đấy, chẳng thèm đón Thầy nữa, đứng chơi lẩn quẩn trong sân thôi (mà cặp mắt cứ bồn chồn láo liên ra ngòai cổng). Thầy vừa xuống xe cả bọn ào ra tranh Thầy! (tôi buồn tiếc, tức, lòng cứ muốn làm ngơ, nhưng vẫn ngóai lại nhìn vói ?) Hình như Thầy có vẻ hơi khựng lại, đảo nhìn chắc là tìm tôi ? Không thấy tôi, Thầy chẳng bỏ nón giao cặp cho chúng bạn cất như mọi ngày. Thấy chưa, tôi biết mà, chỉ tôi mới là người "tin cậy" của Thầy. Lúc Thầy đến gần phòng của Hiệu trưởng để cất căp nón và uống nước, bắt gặp tôi loanh quanh ở đó Thầy gọi "P, đem cất cho Thầy con". Tôi "dạ" thật lớn, ù chạy tới lẹ dẫu biết rằng từ nay nhé chắc chắn chẳng có ma nào còn dám tranh phần "vinh dự" này đâu nhé. Nhưng cũng từ lúc đó (khi không có Thầy) chúng gọi tôi là ... cái "đuôi ... Thầy" ! (và càng gầm ghè "cái đuôi" lắm lắm mỗi khi trả bài Thầy giữ bài "cái đuôi" lại, đọc cho cả lớp sửa !)
Vậy bạn thấy, "cái đuôi" có .... quyền lực gì đâu mà cứ vu vào ... ghét ? Hớ hớ, đồ... "lon ton" mà ! Ậy, xem "đuôi" thiệt nè. Trong lớp, Thầy tôi có một món đồ dùng dạy học rất là đáng nể, hiệu quả "mọi lúc, mọi khi" : Cây roi mây dài và ốm cất trên gờ bảng. (chẳng dẹp mình mập bụng như cây thước bảng đâu). Thầy có thói quen múa ... roi. Chiêu một, nhịp nhịp mặt bàn "cạch, cạch" múa rất thưa, rất đều mỗi khi giảng bài. Cứ dứt một câu, nhịp một cái (ý là tự thưởng khi xem chầu/ hát ả đào chặng ?). Lại có ông tướng nào "tám" qúa, Thầy nhịp một tràng dài gấp gấp trên mặt bàn. Còn ông tướng nào dám không thuộc bài, chiêu hai là Thầy "nhịp" thẳng vào mông ... "chóc" "chóc" mà tòan nghe tiếng xé gió của roi không thôi, có thấy chết "chóc" gì đâu ! Chiêu thứ ba, Thầy đi qua đi lại vòng vòng trong lớp, tay chắp sau lưng và nắm cây roi ... ngúc ngoắc. Y hệt cái đuôi lắc lắc ... sợ chưa sợ chưa. Cái đuôi thứ thiệt, "quyền lực" ... khiếp !
Bọn bạn tôi đem giấu cái roi ở sau lưng tấm bảng (tôi thấy đàng hòang). Giấu ... chơi, đâu phải sợ roi mà giấu ! Thầy chỉ nhịp, với ... phủi thôi, ăn thua gì ! (Thầy già mà). Hôm đó vào lớp, không có roi, hình như Thầy lúng túng loay hoay khổ sở, Thầy nhìn thóang chúng tôi vẻ u buồn lẩn khuất ... Gương mặt Thầy đăm chiêu, hình như đôi lần Thầy muốn nói gì đó, rồi ngưng ! Tôi thương Thầy tôi quá. Tội nghiệp, Bao Công mà không có "Thượng phương bảo kiếm" thì sao lấy uy ! Quan thiếu dấu đỏ sao ... đóng mộc được ! Thầy thiếu "đồ dùng dạy học" sao "nhịp nhịp"được ! Bọn bạn tôi ác quá, tôi nghiệp Thầy. Thế là thằng tôi, thu hết dũng cảm đứng lên "Thưa Thầy ..." cả lớp im phăng phắt, bao cặp mắt bạn bè theo dõi tôi, chực chờ ăn tươi nuốt sống tôi, nhìn theo tay tôi chỉ rồi há hốc ... "Thưa Thầy cái cái... chổi lông gà ..." ! Thầy tôi bật lên tiếng cười (nụ cười hiếm hoi dễ thương của người già) khi vói lấy cái cây chổi lông gà ngắn ngủn dứ dứ ra chiều ... nhịp nhịp (hổng ra tiếng). Gương mặt đăm chiêu dịu liền với nụ cười ... sảng khóai ! Cả lớp đang gầm gừ tôi, òa phá ra, cười theo ! Rồi tên bạn chạy ton ton lên bảng rút cái roi nảy giờ dấu ra ... dâng trả thầy. Thầy đi về phía tôi vẫn chắp tay sau lưng mà nhịp nhịp cái chổi lông gà, dầu ngắn vẫn y hệt ... cái đuôi.
Thầy dừng ở tôi, không nói, mà ánh mắt Thầy nhìn tôi, sáng, có chiều ... thương yêu hơn nữa !
Tôi là "cái đuôi" hay là cái "đầu ... tồ" bạn nhỉ ?
tPhương
(Kính vong hồn Thầy, giờ đi dạy con ước mình có ... đuôi,
mà "thượng phương bảo kiếm" giờ ở đâu có ... bán ?)
09 tháng 2, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét