Thái ngóc đầu lên để vói rút khăn lông trên đầu giường đặng che mặt mà ngủ, vì đèn chong nóng quá.Rút khăn xong, anh thả rơi đầu xuống thì nghe một cái cộp, rồi lại nghe anh ta la : “ Ui cha ! “Ở mấy chiếc giường hai bên, ngườI ta rúc rích cười. Anh đã bị bạn kế giường rắn mắc ăn cắp gối lúc anh ngóc đầu lên . Tên ăn cắp là Ngư . Ngư hô :- Nè chụp nè ! Rồi liệng gối Thái theo đường vòng cầu. Gối bay ngang mình Thái rồi rơi qua giường bên kia. Nguyên đưa tay sẵn để hứng lấy rồi dồi gối qua cho Thoại bên cạnh , y như người ta chơi bóng rỗ.Gối chuyền tay mà bay từ giường này đến giường khác , Thái rượt theo mãi mà không kịp. Rốt cuộc anh đành trở về giường, cuốn mền lạI kê đầu mà nằm.Những người chơi cái trò trẻ con trên đây toàn là ngườI lớn cả, trên dưới bốn mươi tuổi đầu.Đó là những thầy giáo ở tỉnh , nhân dịp bãi trường về Sàigòn theo học các lớp tu nghiệp tại trường Gia Long.Tất cả, ngày xưa đều là lưu trú học sinh ở một trường trung học nào đó ở miền Nam... (nhà văn Bình nguyên Lộc)
Câu truyện này đăng trên Đặc trưng net, (Điện Tín 1950, lưu ý năm nhé !) Đọc vì tò mò. Lại nhớ những lần học trò (và cả phụ huynh nữa ?) hỏi " trường mình có ma không Thầy ?" nên tôi đâm ra nghi hoặc ..., câu hỏi đó như một "bệnh lây" lại truyền cho người khác !
Đây là cô T.H kể :
Thời 80, em về trường còn làm giám thị, phải đi trực trường buổi tối. Có gì đâu mà trực, nói thật là trải ghế bố ra, đánh một giấc ngay hành lang tổng giám thị. Trường thì rộng, đèn mù mù nên cây cối rậm hiện hình dị hợm ghê bỏ xừ, thình thỏang lại nghe một tiếng nấc "tắc kè" rõ to ... hết hồn ! Ôi, chịu, để chú bảo vệ đi rảo vòng vòng thôi. Cuộn chăn lại, chắn ngay cửa sắt, kẻ trộm nào vào phải gỏ cửa, xin phép ... giám thị là ta. Một đêm em nghe tiếng chân đi trên cầu thang, (thì nằm ngay đó mà) gõ chậm, từng bước ... chẳng có gì là lén lén kẻ trộm cả ! Em la lên ... Ai ? Cộc. cộc, im. Thì thôi, em nằm xuống, tính là ngủ tiếp cho ... khỏe. Ai ngờ nhắm mắt lim dim thì lại nghe "Cộc, cộc" rõ bước chân người, nặng chình chịch ! Ai, không giỡn nha ! Lại im. Biết điều đấy. Tim em đập lọan ... mệt ! Bấy giờ em tỉnh rụi, còn dỏng tai lên nghe ngóng, có động tịnh gì không ? Thấy lo lo (trách nhiệm) chứ chưa nghĩ đến chuyện ... sợ gì gì hết. Cộc. Cộc. Cộc. Cộc. Cái cầu thang gỗ, má ơi (tôi viết :.. ma .. sắc), Tiếng chân người đi trên thang gác đó ... đó, ngang nhiên ... dễ sợ. AI ? em hét lớn mà tiếng bị lạc sao nghe nhỏ ...xíu. Em nghỉ là chú bảo vệ nhác em ! Em mở mắt nhìn trừng trừng về phiá cầu thang.
Bỗng ...
Em có cảm giác ai đứng đằng sau lưng mình. Rõ ràng vậy đó. Đang rờn rợn định ngóai nhìn. Em hét lên .... cái gì đó chạm lên vai mình !!! "Cô ! Cô !" Chú bảo vệ hớt hải lắc vai em. "Cô. Gì vậy cô ?" thì ra nghe tiếng em hét, chú nghe gào rõ lớn nên từ hành lang giáo viên chụp cây đèn pin chạy vội tới.
"có ... có ngư...ơờii trên lầu !" Lại nghe tiếng "cộc cộc... cộc" "Lên Lầu", em chụp khúc cây gì nặng nặng (cho yên tâm) í mà là ... cây đèn. Chú bảo vệ kéo em lên cầu thang ngay. Tia đèn quét hai phía, đi sau lưng chú bảo vệ em vững tâm hơn. Rảo sóat một vòng tầng lầu Điện Biên Phủ xem ma ...ày trốn đâu. (Các hành lang lầu đều có cửa khóa không cho các dãy với nhau ăn thông)
Im lặng. Chẳng có gì ! Hết rồi ? Thế thì chán phèo, nhạt lắm, hết là làm sao ! Kể tiếp nhá, chú bảo vệ trao đổi ý kiến rằng chắc ... con mèo ấy (con mèo đi ... hia chắc ?) cho em yên tâm, rồi giải tán.
Vừa xong, thì ...
Thôi, nghỉ, gần tối rồi ... ghê qúa, mai kể tiếp (học trò cô N.H thấy gì ở gác ... chuông, ý gác xép đồng hồ bên trên, trên lầu 1 ...)
tPhương
02 tháng 2, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét