24 tháng 11, 2006

Xưa. Nay.


Xưa, Nay. November 24, 2006




"Con vỏi con voi. Cái vòi đi trước. Hai chân trước đi trước. Hai chân sau đi sau. Còn cái đuôi đi sau rốt". Ngẩm mà chí lí. Rất tôn ti, rất lớp lang trật tự, "khí thế" thuận thiên không nghịch đạo. Thử cho cái đuôi ngún nguẩy đi trước, cái vòi đi sau thì còn gì cái "dũng" cái "hùng" ... bốc trời ông địa, mà thiệt có ai thèm sợ con voi đưa ... cái mông "bị đòn" đi trước đâu ? Tôi nói có phải ? Cái vòi đánh hơi, cái vòi chỉ hướng cho bầy đàn, cái tai phe phẩy rất tự tin, chân trước tiến chân sau lên vững chắc nhỉ ? Hình ảnh "ông voi" hay thật đấy. Đến voi đất của ... Trạng cũng khéo là hay. Này nhé cái vòi uốn éo, cái tai biết phẩy phẩy, cái chân biết ... bò, cái hồn biết khóc đỏ mắt đến xịt khói cho rừng ... Ban Mê,. Ô, lại không tin (mở sách Trạng VN mà xem, chứ lên net sục tìm thì "not sure") Cái vòi được gắn con giun, cái tai được gắn đôi bướm, chân được gắn bốn con rùa (nên đi có hơi bị ... chậm ?), đôi mắt gắn chân nhang cháy đỏ (nên khói nhang nghi ngút, đã đã !). Dù gì tôi cũng thích con voi của Trạng hơn là con voi bong bóng nhốt trong sờ thú Đông âu của nhà văn Ba lan Slawomir Mrozek để dạy học trò là voi nặng lắm đúng nhằm lúc bong bóng đứt dây, bay !



Voi Trạng thì rất xưa. Bởi xưa nên tôi dám cá thủy tổ Robot ngày nay là "voi Trạng" đó. Ở Nhật còn đang chế robot thế hệ mới, gắn chip ... sinh học để có linh hồn, có tình cảm. Há là voi Trạng từ xưa chưa mang linh hồn "sinh học" đó sao ? Thổi linh hồn rất VN, rất Trạng đó vào sợi dây thun (một chi tiết máy của robot VN) để vang danh rền rả trong trận thư hùng Robocon mà trận nào cũng thắng, ba năm liền vô địch ! "Anh hùng" ngất ngất mà học trò của tôi ơi, con thích xem đá banh quốc tế, biết hò hét, kéo cờ, hội xe khi VN gặp Thái lan, thế con có khản cổ gào cho đội Robocon VN mình, có dương cờ có rầm rập dong xe đầy đường ? Tôi post lên web bao nhiêu tin robocon http://gvphuong.googlepages.com , có được bao nhiêu hoc trò vào đọc hay mãi xem "thi hoa hậu" (... hoa hậu phường cây mít - http://phuongmk.googlepages.com ) Hic hic, nay đó, ai hờ ai hửng dù xưa ai thơ ai dại cũng từng thích chí với "voi Trạng" nhà ta !



Buồn, bỏ qua. Chuyện "xưa, nay" này chắc sẽ vui hơn. Xưa trước nhá. Tôi kể cái thời chúng tôi, chuyện thư tình yêu đương - chuyện ... khó nói, mà đưa thư thì còn ... khó hơn ! Tứ bề thọ ... địch. Gửi bưu điện bị ... "kiểm duyệt" là ... xong ngay "hai bác ơi con ở bụi này" ! Hồn tương tư thì đựoc, chứ "diện" khó tương phùng ("nam nữ thọ thọ bất thân" là vậy đó) làm sao trao thư "thay lời muốn nói" ! Con cái tôi kinh ngạc, không tin vì thời đại chúng là "con cái đặt đâu cha mẹ ... ngồi đó !" hichic ! Để nhận thư nhau, chúng tôi phải có ... gián điệp làm nội ứng. Em gái tôi, em gái vợ tôi bị mua chuộc ... bởi mối tình ... Roméo , hay ... mũi lòng bởi cảnh "chức nữ mưa ngâu" hoặc là nổi máu anh hùng thấy chuyện bất bình ... không tha ! mà tình nguyện làm liên lạc đưa thư. Thật là thú vị, romance ! Tôi cho là tuyệt ! Vậy mà nay chính tôi chứng kiến câu chuyện thời "a còng" cũng thú vị không hề chịu ... kém ! Ngày 20.11 trên chuyến xe đò Ph.Tr từ Đà lạt về (bác tài M. phụ trách xe bạn Tr.) tôi "ghi âm" nguyên cuộc điện thọai này : (chỉ ghi được bạn Tr. nói thôi, còn đầu dây bên kia tùy bạn tưởng tượng)



- ...

- alô, anh đâu có đi chậm đâu, tại xe đi chậm mà.

- .....

- em đứng ở đâu, xe đến Bảo lộc rồi

- .....

- không, em nói tên bảng hiệu nào chữ thật lớn đó, đừng đọc số nhà ...

- .....

- ừa, ừa, mà em mặc áo màu gì ?



Đến đây tôi thầm nghĩ, "dô duyên" thân ái với khách hàng sao mà ... qúa đáng, chắc là đón khách nữ đây ? Thì bổng bạn Tr. đưa tay lên vẩy vẩy "anh thấy em rồi". Tôi nhìn theo, thấy cô gái bên đường cũng vẩy vẩy. Mà lạ, xe không dừng ? Bạn Tr. gấp lại điện thọai, hể hả nói với tôi (hay nói với ... chính mình ?) " tội nghịệp, đợi 4 tiếng rồi " Hả, 4 tiếng ra đường, để gặp ... thóang vèo, để gửi cái vẩy tay, để thấy tội người mà sướng lâng lên ... thiên đường ? Vợ tôi chắc cũng đồng cảm (chuyện gì chứ tình cảm là phụ nữ nhất thôi) thêm một câu :



- chưa kể 2 tiếng ... trang điểm !



Thì phải chọn áo nào cho nổi, cho người yêu dễ thấy, kẻo "áo em trắng qúa nhìn không ra".



Bạn cứ tự nhiên .... chấm điểm, XƯA & NAY. Còn tôi đi hái hết hoa dã qùy mùa này trên Đà lạt tặng cho tất cả những người đang yêu !



tPhương

Một ngày.


Một ngày. November 21, 2006



Một ngày sinh nhật. Có ai hai ngày sinh nhật bao giờ ? Không cần kỳ kèo bớt một thêm ... hai nhưng tôi hưởng đúp đến hai ngày liên tục thay vì ... chỉ một, hi hi. Qua 20.11 sáng hôm sau thức dậy,mừng thấy mình còn ngày ... sinh nhật. Còn ngày dài còn tình đầy (xin phép nhạc sĩ Quốc Bảo). Còn học trò còn ... nhật xinh (ngày qúa đẹp !) Một sướng !

Lòng cứ đợi dù không ai hò hẹn. Mà gặp nhau đó. Tôi gọi là ngày ... hạnh ngộ, gặp và hạnh phúc đong đầy (nắng hạn gặp trời mưa , không phải ... ruộng muối gặp trời mưa ?). Hai sướng !

My A2, duyên sao ta gặp ta ! Ta là Thầy. Ta là A2. Cái lớp A2 : Lý lịch trích ngang nè 9/52 đứa con trai dân tộc thiểu số gọi là cửu long (cũng là cửu ... vạn của đám yêu nữ). Ý thích "chuyên ăn". "Hồn thiêng" nghịch ngợm, dám gọi thầy bằng bí số ...53 bét lớp, dám tổ chức ... trái phép chạy xe vòng vòng trong sân trường để khóc ròng ròng trong ngày xa trường và cũng để bị H.T tịch thu ... phiếu báo danh dự thi tốt nghiệp (em không muốn ra trường ?). Chuyên gia "tổ chức" ăn chơi đình đám cũng là A2 : đón rằm trung thu như đám đình, đón Y2K hòanh tráng ... dài xuyên thế kỷ, đi Cần giờ, Mũi né, Đà lạt ăm ắp kỷ niệm nặng xe, làm đám cưới, tiễn đi học, đón về nước, dịp nào cũng là dịp "ăn phẩy chơi" ... thiệt chứ chẳng phải nữ ăn như ... miu (ăn chơi chơi). Còn "chuyên môn"giỏi ... đều (cực kỳ chưa !) "Thành tích" hả ? :á khoa TP (tốt nghiệp - tú tài), huy chương Olympic chiếm hơn ...1/2 trong tổng số trường nhặt về, hs giỏi nhất khối cả 3 khối 3 năm liên tục (tức là A2 ... cầu bại chứ không thèm ... bất bại), học bổng quốc gia sau đại học qươ ... vài cái. Chuyện này mới nghe báo mà ... Ba sướng !

Tiếp, nhắc chuyện cũ với nhau. Năm một ngàn chín trăm ... hồi đó (đúng ra 1999) thầy trò xin phép làm báo như nhật ký lớp, làm kỷ yếu để khoe ảnh điệu, không được (lớp này làm được lớp khác làm được thành ... dịch, không khuyến khích), vậy mà cũng khóc cũng đi "tư vấn tâm lý" cũng "méc" phu huynh !!! Giờ (năm hai ngàn hơn) blog đó, viết đi, (quên, không biết có phải "xin" ai, và ai "cho" không nữa (chứ phải "xin" đựơc làm gv ... giỏi thì mới được "cho" làm gv giỏi, đúng thủ tục hành____ chánh là thế đấy, phải không các đồng nghiệp ?) Ta xin yahoo, là yahoo cho ngay blog, để viết. Bốn sướng !

Rồi, học trò A2 thu dọn ... chiến trường (ly chén tiệc trà) để chuẩn bị kéo nhau ra quán (mấy ông nhậu gọi là ... tăng hai ?). Bánh sinh nhật còn dở dang nhét vào trong tủ lạnh. Ô, thầy có mấy ổ bánh dễ thương quá tụi bây. Mà bánh tụi em mới đúng ngày, phải không thầy ? Ông Thầy nói sao bây giờ ! Trăng sao gì ông thầy cũng ... sướng ! Bảy, tám năm nay, từ ngày là thầy của A2, năm nào cũng như năm nào, hết sức cảm động đòan hùng bình náo động khu phố cứ như là ... đến hẹn lại lên. Thật chung tình ! Năm sướng !

Tôi không định nói tiếp đến ... mười sướng (bắt chước bài thơ bài nhạc "10 thương" gì ấy đâu). Nhưng diễn tả cái vui của mình mà chưa đủ ... chục 10 (nói gì đến chục ... nam bộ) thì xòang qúa, sao thấy được cái nhiều rất nhiều? Phù phù, thổi nến sinh nhật nè : "5" này là ... 5 bình Phương đó (í, ui !)

Lòng cứ đợi dù không ai hò hẹn, cứ ..., nhé ..., các em nhé !

tPhương (à quên A2-53)

17 tháng 11, 2006

Nhà ...

tranh Phạm Kiên Giang
Ta chơi trò chơi xếp chữ đi. Dạy học có tương tác há ! Chọn từ tiếp theo để xếp câu cho đúng nhá. " Nhà ... không để ở ?'' (ủa, Thầy dạy môn gì vậy Thầy ? hêhê, IQ test mà )


Học trò tinh ý ghê, chỉ nhìn đuôi mắt thầy mà trả lời trúng phót, không cầu kỳ suy nghĩ : "nhà giáo " ! Hay thật, chúng theo dõi đôi mắt thầy ? Chúng thấy Thầy cười cười nhìn lên tường, cười cười với những tấm tranh đang treo trong lớp (12A3), cười cuời ... "mừng ngày nhà giáo".

Lớp 12A3 có bốn bức tranh giấy dán. (4 là vì lớp có 4 tổ - thầy chắc là sẽ vui hơn nếu phải chi lớp chỉ có ... 3 hay 2 tổ ! nhưng phải nói công bằng nếu lớp mà có đến ... 8 tổ thì chắc thầy ... hichic đó. Hôm nay bổng thấy ...chỉ tiêu bất ngờ ...được việc !). Bức Picasso được phỏng vấn đầu tiên, tấm tranh không hình khối lung tung sợi ngang dọc và lọan xạ mảnh giấy màu lớn nhỏ . Các con giải thích làm thầy giật mình , ý là tuổi học trò nhiều sắc màu (kính vạn hoa ?), ước mơ nhiều nhiều (hay!) nhiều vui buồn lẩn lộn (phải phải !), nền giáo dục ... đa dạng sắc màu tri thức (ờ há !) Thầy tặng lại tuổi teen khóai màu sắc nè ..

"con ơi, khi mẹ mang đồ chơi màu cho con, mẹ hiểu tại sao màu lại nô đùa trên mây, trên nước như thế, và tại sao hoa nhuốm muôn sắc - khi mẹ mang đồ chơi màu cho con, con ơi." Tagore

Chuyển sang tấm tranh thứ hai đi. Bức này thì rõ, có trường học, có người lớn, có bé tặng hoa ... Có trường học để thầm nói học trò tặng hoa cô giáo, rất tinh, khỏi phụ đề ! Thầy rất cảm ơn :

" con ơi, ta muốn cho chút gì, vì chúng ta trôi dạt trong giòng đời.
Chúng ta có thể sống xa nhau, tình ta có thể lãng quên mau.
Mẹ không ngu si tới nỗi hy vọng có thể mua chuộc lòng con bằng tặng vật.
Đời con còn trẻ, đường con còn dài, con uống một ngụm trong chén tình cha mẹ mang tới, rồi quay đi và lìa mẹ xa cha ..." Tagore


Hai bức còn lại cùng ý "sư mẫu chèo đò" một ẩn dụ xưa mà buồn. Nay, con ơi tập bơi qua sông đi (xem) "em học trò đáng bị đánh đòn" , hãy vẽ cái phao - không nháy nhó gì hết - cho con ... vịn. Thầy chỉ xin là cái phao (cũng không là người hát ... rong đâu, buồn lắm) bập bềnh sóng nứoc, nâng cho con ... ngửa mặt với đời chứ chẳng thèm hì hụp ngước nhìn ! Cứ gì thầy phải chèo phải chống dù rằng :

"Mẹ ơi, nếu mẹ bằng lòng, sau này lớn lên, con muốn làm bác lái đò đưa khách.
Người ta nói rằng bên kia bờ cao có nhiều ao nằm khuất.
Ở đó, từng đàn vịt trời bay tới khi mưa lạnh, và lau sậy rậm rịt quanh bờ chỗ le le đẻ trứng ;
Ở đó, lòai cuốc múa tít đuôi, in dấu chân xinh trên nền đất sạch mềm ;
Ở đó, ban đêm cỏ lau trổ cờ trắng xóa mời ánh trăng đong đưa.
Mẹ ơi, nếu mẹ bằng lòng, sau này lớn lên, con muốn làm bác lái đò đưa khách." Tagore


Cả 3 bức đều có ông mặt trời tươi roi rói, có thể tấm Picasso đầu cũng có mặt trời mà thầy nhìn không ra chăng ? Mặt trời tri thức (các con giải thích) nóng qúa (thầy phụ đề thêm) làm chảy lộp độp mồ hôi trên trang sách (đúng không, vì thấy lớp con ngòai ba cái quạt trần, mắc thêm hai cái quạt đứng đều chỉa thẳng về hướng ... các con, cho thầy mát ... mẻ ! hichic)

Nóng há, nhà ...mà không ở ? Có nhà mà không nhà : nhà văn nè, nhà thơ, nhà nông, nhà vườn, nhà khoa học ... (tòan nhà ... tình thương mến thương ) cứ gì chỉ có ... nhà giáo !

Còn nhà ... doanh nghiệp, thầy dám nói "có nhàkhông nhà" không ? Quê rồi thầy ui. Ứa, thua, làm gì dzữ dzậy !


tPhương (tặng A3 năm này)

12 tháng 11, 2006

"Những người muôn năm cũ"




"Những người muôn năm cũ ..."
Bạn sẽ ứng khẩu tiếp : " Hồn ở đâu bây giờ ?" Vâng, bài thơ "Ông đồ " (Vũ đình Liên 1936) ai mà chẳng biết. Tôi cũng hỏi thế và lòng hẹn hò trông. Ngày thứ bảy dạy xong tiết thứ năm, vội bay về trường ĐHSP. Lễ sáng giờ chắc đã xong, chắc còn gặp "ngừoi muôn năm cũ" - các Thầy của tôi ở khoa Lý Hóa ĐHSP Sàigòn. Ba mươi năm cũng thành một thế hệ rồi, không còn nhiều Thầy xưa như cứ tưởng, lạ, nên không thành nổi nhớ bung, không òa được cảm xúc mà trên đường phóng xe về trường tôi đã ngở chắc là ... xúc động lắm !


Cũng phải thôi, màu thời gian tím ... ngắt !(ui, đau). Thôi, chào Thầy trong tâm tưởng đã cho tôi cái ... gien để thực hiện cái CHỨC ...Thầy. Trong mỗi con người hình như có hình bóng của .. Thầy mình (hay Người Thầy hay Thầy ...của người), như là cái bóng, là định mệnh ảnh hưởng đến có khi cả ... cuộc đời ? Cái vô chứchữu chức (tôi không dùng chữ ..."có chức") đến .... vô cùng ! Đến cả vợ cũng còn được ... thơm lây, có dạy dỗ ai mà cũng được gọi là CÔ, (mà CÔ thì cứ trẻ hòai... thích nhá vợ tôi !)

Trong lớp học, đèn neon không hắt bóng (chẳng sáng đâu mà có... bóng), tôi leo ghế nắm vuốt thân đèn một cái. Ánh sáng tỏa. Học trò reo. Có biêt đâu là hình ảnh Thầy Lý Công Cẩn của tôi ngày xưa đó ! Khi học trò lên bảng, xóa lem nhem một vùng để lấy chổ trống làm bài. Tôi buộc "con ơi xóa cho... đàng hòang". Lại là hình ảnh Thầy Lê Kim Đính của tôi ! Sự tiếp bước hay cái gien trội ....

"Những người muôn năm cũ ... " Tôi thích hiểu cái nghĩa "cũ" như là vẫn vậy :

Ông đồ vẫn ngồi đấy

Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngòai trời mưa bụi bay
(Ông đồ 1936 Vũ đình Liên)

là mãi và mãi cái truyền thống xưa :

Ông đồ vẫn ngồi đấy
Khăn áo bạc màu dưa
Nhắc cho người qua thấy
Lẽ Nhân đạo, Thiên cơ
(Bóng ông đồ 1982 Vũ đình Liên)

và lẩn khuất cả cái khổ ... hạnh (ba tôi thường nói "chợ ...phải búa, tu ...phải hành"),Khổ ... phải hạnh ! Có áo mới thì mới ... đem khoe được chứ,"bạn khoe áo mới mà sao khóc", có đạo hạnh mới được gọi là Thầy, "trường học dù sao khác chợ trời" (Mừng bạn tết này may áo mới)

Nghe bạn Tết này may áo mới
Ta liền tìm đến hỏi thăm chơi
Bạn cười thành thật khoe rằng có
“Ông tính mười năm dạy học rồi
Áo cũ rách sờn không thể tả
Giặt rồi chưa chắc dám đem phơi
Vậy mà vẫn khoác lên người được
Có phải là ngông với cuộc đời?
Tết này thà nhịn mà may áo
Trường học dù sao khác chợ trời”
Ta nghe bạn nói sao hay quá
Bạn đúng là ông giáo tuyệt vời
Này hết xuân này là đến hạ
Nghỉ hè lo cất áo một nơi
Lương bổng mỗi ngày càng mất giá
Chạy theo hàng hóa nổi rồi trôi
Có khi giữ áo dăm ba tháng
Đem bán may ra cũng được hời
Nghề nghiệp chúng mình không nói quá
Làm thì như thiệt sống như chơi
Tưởng rằng may áo mà ăn Tết
Ai dè có áo dạy cầm hơi
Dẫu vậy cũng xin mừng với bạn
Tết này nhớ ghé đến nhà tôi
Ăn tiệc chung mâm càng vui nhỉ
Nhưng buồn mặc áo lại “cưa đôi”
Thiên hạ nhìn người hay ngắm áo?
Chẳng biết cách chi để trả lời
Áo đẹp giúp người càng thêm đẹp
Người tã quá rồi áo cũng tơi
Bạn khoe áo mới mà sao khóc
Tết này cứ ghé đến nhà tôi
ĐOÀN VỊ THƯỢNG (Cuối năm 1987)

Khà khà ! Những người muôn năm cũ !

tPhương

08 tháng 11, 2006

Tôi buồn qúa mọi người ơi !

(tranh Trương Đình Hào)

Tôi buồn quá mọi người ơi ! November 08, 2006

Người bạn của tôi hỏi : "Giáo viên mình hiền hay ... dữ ?" " hiền dữ phải đâu là tính sẳn, phần nhiều do ... giáo dục mà nên" (hihi, đừng có mà bắt bẻ) Học trò chỉ thấy theo cảm tính thôi, thì ai dễ dàng cho là hiền, ai đòi hỏi cao cho là dữ mà không hề biết vì ai, vì sao,(không hề cảm thấy ... cái dạy trăn trở cho... ai kia!)

Nhà trường trăn trở, phụ huynh sốt ruột, giáo viên ... phát khùng ! Nhà nước ... phát động v.v và v.v ! Rồi ban bệ vào cuộc :"
Nguyên nhân sâu xa của sự suy thoái đạo đức của một bộ phận nhà giáo và cán bộ quản lý giáo dục là lương và thu nhập không đủ sống...” – Ủy ban Văn hóa, giáo dục, thanh niên, thiếu niên và nhi đồng đưa ra kết luận này sáng 20/9, khi báo cáo Ủy ban Thường vụ Quốc hội...
Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế và Ngân sách của Quốc hội Tào Hữu Phùng phản bác: “Nói như thế là hòa cả làng. Cứ anh nào nhà nghèo là đi ăn trộm sao?...Nói nguyên nhân sâu xa của việc suy thoái đạo đức là do thu nhập thấp thì chỉ cần mỗi việc nâng lương là xong". (suy thóai giáo dục do đạo đức người Thầy
-
Vietnamnet )


Xong !


Người phu xích lô nghe giọng nữ quen "đến nhà hàng Kim Đô bao nhiêu chú ?" Ánh đèn điện ngày xưa mù mờ lắm không sáng như bây giờ đâu, nhưng cũng đủ soi cho hai cô gái đang đợi xe ở góc chợ Vừơn Chuối và người phu trên yên xe nhận ra nhau, một bất ngờ sựng lại ! "người đâu gặp gỡ làm chi !" Không phải là cảnh tình tứ trái ngang mà thi hào Nguyễn Du nói, mà là cảnh tình ... "người đâu gặp gỡ .... làm chi" !
- Thôi, bạn lên xe này đến Kim Đô trước đi, tôi đến sau.
Cô gái vứa nói vừa ấn bạn mình bước lên xe. Hôm sau, trong trường, có giáo viên trêu đồng nghiệp " nè, hôm qua H.N mà đi một mình thì không chịu lên xe tôi à ? Dám cho tôi ế mất ... cuốc xe há !"


nghèo có đi ăn trộm đâu !


Cũng ... hiền !

Trong căn phòng tập thể, mấy ông thầy rì rầm ...

- Trời con gà, uổng qúa !

- Không có bỏ thùng rác à nha, công tui nuôi chờ tết ... .

- Thì bây giờ tính sao, dám chắc nó ăn thuốc chuột rồi !

- Đúng rồi, ai biểu nuôi mà không nhốt. Tối qua loa rầm trời nhà nhà ra lãnh thuốc diệt chuột rồi mà ...

- Nhốt,nhốt lấy cái gì mà nuôi, mấy ông nội ăn bo bo mà cũng lém hết quất sạch có chừa con tui hột nào ! nó không tự bươi thì đến tết ... cho cả lủ bơ mỏ!

- Ực, thèm thịt gà ... "thí nghẹ".

- ừa !

- ừa !

- Hay là vầy, nó ăn thuốc độc thì tiêu bộ đồ lòng rồi, mình móc bỏ ruột ...

- Xì, coi cái mồng nó kìa, còn cái đầu xám xịt ... ông dám ăn không ?

- Thì chặt bỏ ! ....

Sau một hồi nghiên cứu đi_đến_thống_ nhất, làm con gà kỹ càng, sạch sẽ chưa từng thấy, ngâm nước nóng, nước lạnh, nước muối, nước pha thuốc ... tím lõang, nước pha dấm, pha chanh ... Nghĩa là các thẩy (xin đọc đúng) vận dụng hóa lý, tìm mọi chất (mà chưa có nhúng vô.... axít thôi) để giải độc cho bằng được cái thằng thạch tín tệ hại ! Để đảm bảo an tòan, bỏ hết, chỉ còn lấy hai cái cánh, hai cái chân đùi... tàm tạm (thầy V.V ơi , phải chi con gà có thêm ... hai cái tay, thật là tiếc hùi hụi). Nấu nồi cháo ... bo bo với tứ chi gà. (Nhà hàng nào muốn có món mới, tên cực kỳ hấp dẫn nè "Bo bo tứ chi gà" nghe kêu đấy chứ ?). Nồi cháo ninh thật là lâu (mà nấu bo bo không lâu đố nhai được). Cơ_sở_lý_luận là nhiệt, tác dụng nhiệt làm ... biến chất !


Nói thật ông Trạng nào nấu món đá hầm cho Chúa ăn thật là sành tâm lý. Đợi lâu, đói, cái mùi ... thỏang chút "người lái" làm tăng sự thèm ! Chén xong, tính tiếp nè, mọi người phải quây quần "nhốt" một chổ trong 4 tiếng đồng hồ với nhau. Bạn hỏi chi vậy ? Để nghe ngóng ! Thầy nào "nhạy cảm" nhất lăn đùng ra trước thì bọn còn lại gấp gấp cõng nhau vào bệnh viện cấp cứu ngay cho kịp thời! Nhưng cái "Khúc thứ ba bi tráng" của "gà chuột"(gà + thuốc chuột) mới là lâm li. Bạn ơi thời gian chờ, và chờ ... "Ui chao, tao đau bụng qúa !" Ba bộ mặt còn lại xám xịt và bổng đồng lọat nổi ... da gà. Hình như mình cũng ... hơi đau đau ! "Thiệt không ?" "Thiệt không ?" ba cái miệng đồng thanh hỏi dồn. Ông Thầy ... qủy phá ra cười, ặc ặc tràn nước mắt ...


Dữ , còn sống sót cống-hiến-cho-đời-cho-ngừoi.


có mà đi ăn trộm đâu !


Giáo viên mình hiền hay dữ ...?
Tôi buồn qúa, mọi người ơi ! Buồn ơi ! ...
Xin đội ơn ngàn vạn lần Gs. Nguyễn Ngọc Lanh (ĐH Y Hà Nội) với bài viết của Thầy.
04:59' 06/11/2006 (GMT+7)
(VietNamNet) - "Chúng ta không nên đổ thừa nguyên nhân chính làm suy thoái giáo dục cho HS, phụ huynh và thầy cô giáo mà nên coi họ là nạn nhân thì gần sự thật hơn", GS Nguyễn Ngọc Lanh bức xúc trước những nhận xét và ý kiến từ kết quả giám sát về đội ngũ nhà giáo và cán bộ quản lý giáo dục của Ủy ban Văn hóa, giáo dục, thanh niên, thiếu niên và nhi đồng.

tPhương

06 tháng 11, 2006

Màu của Sóng ?

(tranh Picasso)

Đố bạn sóng màu gì ?
Học trò tôi không bao giờ trả lời liền hoặc là vờ vịt ... không nghe rõ ! Chúng đợi tôi trả lời cho ... .. chắc ăn (hichic) ? Mà tôi hỏi chung chung vậy, đố ai trả lời được ! Sóng gì ? sóng nước vổ bờ ? sóng biển rì rầm ? sóng lúa rào rạt ? sóng cơ : dọc, ngang tung hòanh? sóng ... ngòai vùng, sóng ...trong vùng ! Cơ man nào là sóng tung tăng, sóng nhiểu lọan sóng tùm lum làm sao biết ... đúng!

“Xin cám ơn những con đường ven biển
cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi
Cám ơn sóng nói thay lời dào dạt
Hàng thùy dương nói hộ tiếng thầm thì …”

(“Biển, núi, em và sóng” của Đỗ Trung Quân )

nghe như là ...sóng tình (không hề bị nhiểu bởi sóng biển dạt dào, sóng thùy dương thì thầm .., đúng không bạn ?) Cho màu hồng đi ?

Anh không xứng là biển xanh
nhưng cũng xin làm bể biếc
để hát mãi bên gành
một tình chung không hết …”
(“Biển” của Xuân Diệu)

Anh là ai, là ai mà hát mãi bên gành ? Anh sóng ơi, nhác gan thế, anh "xin" làm bể biếc thì tớ "cho" ngay màu xanh nhé ?

Ngày xưa đó, biển không buồn như thế
Ghềnh đá nào sóng vỗ tiếng reo vui
Ôi còn đâu, từng đêm lời sóng kể
Người không về, biển khóc nhớ khôn nguôi”
(“Biển nhớ” của Yên Hà)


Sóng kể, khóc, và đêm ... đen ! Không, tôi cho màu ... trắng ! (nhớ nhung ?) Mà đâu phải nhớ nhung nào cũng bi lụy " Lục đầu giang dậy sóng Đông A " bừng bừng hào khí :

Vạn Kiếp hữu sơn giai kiếm khí
Lục đầu vô thuỷ bất thu thanh.

bừng bừng hào khí Hưng Đạo Đại vương Trần Quốc Tuấn vẫn còn a. Màu đỏ !

Bát ngát sóng kình muôn dặm
Thướt tha đuôi trĩ một màu...
(Bạch Đằng Giang Phú của Trương Hán Siêu , đời Trần)


.... đạp bằng sóng dữ, chém cá kình ở Biển Đông,...

Thật là dữ dội với Bà Triệu. Đáng mặt là vua . Màu vàng !

Tôi viết lên bảng. " Sóng ... cơ học". Tựa bài học đựoc nắn nót nét phấn vàng. Học trò nhao nhao SÓNG ...MÀU VÀNG. Trong tập các em chữ Sóng ... màu xanh !

"sóng cứ đi,
nước còn ở lại
."

Lời bàn Lý ... sư (không có dấu nặng, hay muốn ... nặng, tùy lòng) trong vật lý sự truyền sóng là ... truyền pha đó !

tPhương

04 tháng 11, 2006

khế, mận và ... tôi.



Không có cô Khế, nàng Mận nào liên quan đến .... tôi.hết á (mở ngoặc tuyên bố !)

Là câu chuyện cổ tích " ăn khế trả vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng " ngày xưa tôi kể cho con để dổ nó nín khóc. Bọn nhỏ lạ, không hề chán nghe dù ông bố đã cà lăm bao nhiêu lần ! Chắc là có gì hấp dẫn chúng ? Hai anh em nghèo nhận gia tài của mẹ cha nghèo có mỗi cây khế ... ! thì nghèo ! Có gì hấp dẫn đâu ? Vậy mà bọn nhỏ (con tôi), và chú chim phượng hòang vua cũng bị cây khế ... dụ. Con tôi thì nín khóc, vua ráng "ăn qủa" để phải "trả vàng" Dân ... "gian " cố gắng : ai cao thì hái được nhiều, ai lùn thì hái chẳng bao nhiêu ! Cái giản dị chân chất như khế "nghèo" cũng bổng vời lên tầm dáng quê hương. mênh mang giá trị cao lộng. Hấp dẫn thật ! Tôi nói thật, chính mình cũng bị hấp dẫn bởi chùm khế, bởi ý thơ của nhà thơ Đỗ trung Quân trong "Quê hương là chùm khế ngọt. Cho con trèo hái mỗi ngày"
.....Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông

....
và cái vẩn vơ thường ngày đó trong khổ thơ cuối, đẩy lên tràn nước mắt :
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nỗi thành người

Vậy thì cái túi ba gang đó có là xá gì đáng để đem chùm khế quê hương ra đổi ?

Tôi nghỉ vơ vẩn, vậy thì nghèo ... nhịn đói chăng ? (tôi nhớ những bao nhiêu cuốn tự điển, những sách hội họa trong nhà tôi chạy dần dần ra con hẻm Đặng thị Nhu đường Yersin, Calmette ... đổi sữa cho con !)

Tôi nghĩ đến cây mận ... cũng nghèo nữa. Mà đây là câu chuyện thật, không phải cổ tích. Cha mẹ già .... chưa chết. Con út thì nghèo qúa nên được hưởng cây mận của mẹ cha. Các anh chị thì không khá, nhưng cũng hòa thuận, không ai cà nanh tranh phần với út. Út hái rổ mận đem bán (đổi cơm như tôi đổi sữa cho con), còn những trái "sâu sia xấu xí" Út đem về biếu bố mẹ già ăn lấy thảo ! Anh chị lúc này ngứa con mắt, xí xọn mấy câu.... Út buồn, Út khóc. Mẹ cha cười hiền hiền, gọt mận cắt bỏ sâu sia bày lên dĩa với chén muối ớt mời khách là tôi ... chén!

Muối ớt thì cay mà tôi thề không chảy nước mắt :
bắt ở trần phải ở trần
cho may ô mới được phần may ô !


tPhương (tặng cô Út)