04 tháng 11, 2006

khế, mận và ... tôi.



Không có cô Khế, nàng Mận nào liên quan đến .... tôi.hết á (mở ngoặc tuyên bố !)

Là câu chuyện cổ tích " ăn khế trả vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng " ngày xưa tôi kể cho con để dổ nó nín khóc. Bọn nhỏ lạ, không hề chán nghe dù ông bố đã cà lăm bao nhiêu lần ! Chắc là có gì hấp dẫn chúng ? Hai anh em nghèo nhận gia tài của mẹ cha nghèo có mỗi cây khế ... ! thì nghèo ! Có gì hấp dẫn đâu ? Vậy mà bọn nhỏ (con tôi), và chú chim phượng hòang vua cũng bị cây khế ... dụ. Con tôi thì nín khóc, vua ráng "ăn qủa" để phải "trả vàng" Dân ... "gian " cố gắng : ai cao thì hái được nhiều, ai lùn thì hái chẳng bao nhiêu ! Cái giản dị chân chất như khế "nghèo" cũng bổng vời lên tầm dáng quê hương. mênh mang giá trị cao lộng. Hấp dẫn thật ! Tôi nói thật, chính mình cũng bị hấp dẫn bởi chùm khế, bởi ý thơ của nhà thơ Đỗ trung Quân trong "Quê hương là chùm khế ngọt. Cho con trèo hái mỗi ngày"
.....Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông

....
và cái vẩn vơ thường ngày đó trong khổ thơ cuối, đẩy lên tràn nước mắt :
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nỗi thành người

Vậy thì cái túi ba gang đó có là xá gì đáng để đem chùm khế quê hương ra đổi ?

Tôi nghỉ vơ vẩn, vậy thì nghèo ... nhịn đói chăng ? (tôi nhớ những bao nhiêu cuốn tự điển, những sách hội họa trong nhà tôi chạy dần dần ra con hẻm Đặng thị Nhu đường Yersin, Calmette ... đổi sữa cho con !)

Tôi nghĩ đến cây mận ... cũng nghèo nữa. Mà đây là câu chuyện thật, không phải cổ tích. Cha mẹ già .... chưa chết. Con út thì nghèo qúa nên được hưởng cây mận của mẹ cha. Các anh chị thì không khá, nhưng cũng hòa thuận, không ai cà nanh tranh phần với út. Út hái rổ mận đem bán (đổi cơm như tôi đổi sữa cho con), còn những trái "sâu sia xấu xí" Út đem về biếu bố mẹ già ăn lấy thảo ! Anh chị lúc này ngứa con mắt, xí xọn mấy câu.... Út buồn, Út khóc. Mẹ cha cười hiền hiền, gọt mận cắt bỏ sâu sia bày lên dĩa với chén muối ớt mời khách là tôi ... chén!

Muối ớt thì cay mà tôi thề không chảy nước mắt :
bắt ở trần phải ở trần
cho may ô mới được phần may ô !


tPhương (tặng cô Út)

Không có nhận xét nào: