07 tháng 1, 2007

Dám bảo mình xấu, dám khen mình đẹp ?

Ai dám khôôông ?



Hôm qua, cũng rất tình cờ, bạn bè nhờ tôi chụp ảnh cho một số em học sinh ... được tuyển, hay ... tuyển được gì đấy cho báo Dáng Xuân nhà trường đang làm. Cô X tập trung các em dưới sân trường buổi sáng yên vắng. Các lớp đang học. Vậy mà sáng nay, học trò tôi kiện. Thầy không chụp tụi em ? Ội "chời" con mắt nào chúng để trong lớp, con mắt nào dòm lén ngòai sân ?


Thầy chỉ có bổn phận sự : chụp, (theo đạo diễn) chỉ thế thôi. Hình "được" hay "có được" không là chuyện ... khác con à ? Đừng có tưởng bở -  ham lên báo -  mà "cà nanh" nào  "thầy đi chụp lớp khác không à !" nào "thầy chê tụi con ... xấu xí" (hic hic) " tụi con ... đẹp qúa "chời" !" (hi hi) Vậy mà tôi cứ tưởng chẳng ai dám nhận mình xấu hay dám tự khen mình đẹp "... "chời" ạ !


Cô X nôn nóng "Ảnh có đẹp không thầy ?" Học trò tôi còn dám cho mình đẹp nữa là ... Xấu nhá ?  Đẹp nhá ? Cái đẹp thì dứt khóat không ... xấu, (bảnh vậy đó !)  mà xấu thì chẳng thèm ... đẹp (chơi ... xấu luôn !) chẳng như tục ngữ  lộn xộn "xấu người" mà còn "đẹp nết" (nói ... vớt vát thế thôi, bạn mà khen ai "coi xấu trai chứ ... tốt bụng" thì coi chừng lổ mũi ăn trầu đó). Bạn lại vặn vẹo trong cát có vàng, thì cát cũng đẹp "nhắm nhắm" ; trong vàng có ... bạc giả thì thành ... vàng giả xấu òm, đẹp xấu lộn sòng đấy thấy chửa, có rành rọt đường ai nấy đi đâu ? Tôi phải cự, vàng giả thì sao gọi là vàng (zin) mà dám khen mình đẹp ; cát có vàng là ... quặng vàng rồi dám đâu là cát (zin) mà bảo xấu ?


Dám bảo mình xấu dám khen mình đẹp ... là hùng dũng lắm ! biết mình biết người khiến người .. kinh hải lắm ! nghe như phân bua có sóng có gió ...  dằn mạnh lắm !



Chẳng có cái đẹp nào ... chơi vơi một mình.Này nhé, trong bài nhạc "Còn Chút Gì Để Nhớ" ...phố núi cao, phố núi đầy sương (thơ Vũ hữu Định), nếu thiếu núi cao, đầy sương này thì em Pleiku có còn mơ mòng đẹp sương khói nữa chăng ? Hoặc cho em Pleiku vào SG này đi, eo ui, má đỏ môi hồng có còn tự nhiên và dám tự nhiên đẹp nữa chăng ? Hoặc bỏ hình ảnh "đi dăm ba phút đã về chốn cũ" cái thị trấn mà không nhỏ, không ám ảnh buồn tư lự, thì em Pleiku có mà nức nở vẻ đẹp kiều nữ ! Tôi nói đến bài nhạc, như một nhập đề ... lung khởi. Hình ảnh học trò áo trắng bay nó là một thời kỉ niệm của người lớn, thấy là đẹp, có cần ai phải là người mẫu đâu ? Hình ảnh mái trường xưa, bóng nắng, cổng sân đi về một thưở đã làm người ta chớp chớp nước mắt rồi, long lanh đẹp lên rồi còn nói gì chân dài guốc cao hay ... thấp. Hãy nhìn cái hồn nhiên của tuổi trẻ, của một đàn trẻ, thấy gì ? Chụp một người khó thấy được cái tung tăng, nét tươi mát thánh thiện ! Vậy là ngời đẹp lên rồi, có phải đâu cái máy, hay góc độ ánh sáng mới chợp được cái hồn này ! Cái đẹp nó nhập người và người như ám ảnh mới khiến thấy đẹp. Cái đẹp nó du hồn cảnh phố mộng mị vào người thì mới dụ người hít hà rít lên "đẹp". Cái đẹp bốc khói sương với thời gian lãng đãng mới chích người giật mình níu lại - dù là cái bóng cũng "đẹp ơi !"


Cái tôi chụp, không phải những hình ảnh dễ thương học trò trường tôi trong chiếc máy độ phân giải 4M này, mà chụp là cái bóng, cái khỏanh khắc iêu thương tháng ngày xưa cũ :


và còn chút gì để nhớ ?


tPhương

Không có nhận xét nào: