15 tháng 1, 2007

Nhà đẹp.

Entry này tôi định viết từ lúc còn đang ở Đà lạt, chỉ là những bâng quơ thôi.


Một sáng đang ở ĐL, bạn ở SG gọi điện thọai lên nhờ tôi đến tu viện Đức Bà Lâm Viên - có lớp học tình thương ở đó. Tôi cũng chưa đến bao giờ, được chỉ đường qua gần thác Cam Ly (có lẽ đừng nên nhắc tên thác này, một lừa phỉnh... trấn lột mất cái dễ thương của ĐL, và tàn nhẩn trấn ... nước cống vào mặt khách mơ Đà Lạt khiến tôi phải thẹn !) Tôi đến một con dốc, đi nhầm đường vào lớp mẫu giáo, lại được chỉ dẫn đường cặn kẻ qua gặp soeur T.




Một ngọn đồi nhỏ, dốc thoai thỏai mời lên,... Tôi nghiệm ra là mọi con đường lên dốc thỏai có nét mời chào, từ tốn và khích lệ mời mọc.. trèo lên, lên cây bưởi hái hoa, bước qua, qua vườn cà hái nụ tầm xuân. Lên đây cho biết ... Tĩnh. Không và Có. Mùi thông, mùi cỏ. Chẳng bóng người, chỉ thấp thóang vài mái đỏ điểm xuyến cho bức tranh xanh đầy hàng thông chạy quanh và lại chạy quanh quấn lấy một cỏi nào thanh tao. Thông tràn đường (à có ... chừa lối đi chứ !). Ngửa cổ ngước lên nhìn những ngọn thông, vút cao, để rồi chụm lại cho ta cảm giác như đứng đúng trên lối mình đi, hết phân vân và ... vân vân ! Những gợn mây lơn tơn. Người tơn tơn nhẹ. Hít một hơi sâu nghe tiếng chim nào thả dài vào tĩnh lặng ... vẫn yên bình.




Đây nhà nguyện. Bên trong, tôi hít hà cái ánh sáng, dù cửa không mở nhưng ánh sáng vẫn chan hòa đủ để không còn một góc khuất mà cũng không dư để độ sáng rất hiền. Kiến trúc rất hay, thứ ánh sáng rất mực dịu dàng. Hay là ngôi nhà của Chúa nên an bình thế đấy. Ngôi nhà của Phật, trong các chùa cách lấy ánh sáng hình như khiến người ta cung kính ... sợ. Đám tang ba tôi, quàn trong chùa, phướng chập chùng, đèn nhang lung linh ...,đêm cúp điện, ngọn đèn cầy chầm chậm chảy nước mắt buồn não nuột ! Trong nhà nguyện ánh sáng êm qúa, nói cũng thì thầm, bước đi cũng khe khẽ, lòng cũng êm đềm nhẹ lâng. Ngôi nhà của Chúa hay thật !




Nhà những người quen ở đây, tôi cũng đã ghé thăm. Thăm luôn Nhà trẻ ... (cũng là nhà bạn bè ..."mục sư " T). Nhìn những trẻ mẫu giáo vui chơi, có phải chúng như đang ở ... ngôi nhà thân thương với mẹ cha ? Nào có học bổ sấp bổ ngữa như học trò tôi đâu ! Chợt nhớ lớp học tình thương của tu viện Lâm Viên không có ... nhà (mượn Nhà Văn Hóa) để là ... trường + là nhà trong một buổi của những em tần tảo qua ngày mài cạn tuổi thơ kiếm lo 10 ngàn đồng cho tiền nhà trọ một ngày để ruột thịt mình trú con gió đêm lạnh ! và những trẻ đó ngồi ngoan mà học ở cái nơi không được gọi là trường ? Còn tại sao học trò TP tôi uể ỏai mà học để ông Thầy tuyệt vọng ... dạy gì mà dạy ? biết gì mà biết ?




Ở trong căn nhà đó là nhà. Tôi nói đến nhà anh Đ, ngôi nhà lọt thỏm như bước xuống tầng hầm, nhỏ, ẩm thấp đầy khí lạnh. Ở đó có đứa bé con trách mẹ khi mẹ bệnh dè sẻn không chịu thuốc men " Xưa nay người ta bỏ của chạy lấy người, sao mẹ lại bỏ người ôm lấy của ..." Tôi đóan chắc tại khí lạnh ẩm thấp gieo bệnh, mà cũng chính là nhà, đúng là nhà mới nhen ngọn lửa ấm tình ruột thịt. Ở trong căn nhà đó, là nhà.




Và ở trong căn nhà này - villa trên ĐL của cô Sương Mai trường mình - căn nhà mộng ? Bạn có thể ngắm những cây thông trong vườn, nghe tiếng thông, uống cà phê gù gù với thông ... Không một khách sạn nào tôi đã ở có được lợi thế này... Còn trong phòng, cái làm tôi để ý là ... lò sưởi. Cứ như phim Tây. Thả trong cái lạnh khí đêm, ngồi duỗi ở salon, tưởng tượng tiếng củi reo lách tách, ngọn lửa nhẩy ca, có những người thân bầu bạn ... ôi tôi mộng căn nhà chắc vì nhà ... mộng ?










Hình như những nhà tôi đã thăm qua, sao nơi nào cũng đẹp, hay là tôi mộng ... du ? Email tôi gửi chị S.M là những tấm hình villa này với câu viết : nhà chị đẹp, "nhà" ... tui cũng ĐẸP nữa ! (cho phép há)




hi hi, "pó tay" ông ...




tPhương

Không có nhận xét nào: