23 tháng 10, 2007

Con của Bố

Đêm qua Bố sốt. Trong cơn sốt Bố thấy mình lạnh ôm con nóng hổi. Bố con mình đến căn nhà bạn Bố, có lầu, có cầu thang rất lạ - không có bậc thang ! Con hỏi, Bố trả lời à nhà kiểu mới để lúc khẩn cấp người ta chỉ tuột xuống cho lẹ chứ không cần phải đi lâu lắc. Con hỏi và Bố trả lời. Cũng y hệt ngày xưa như con thường hỏi. Tại sao người ta nói "Merry Christmas Happy New Year" mà không nói "Happy Christmas Merry New Year" ? Bố phải "tốc" 2, 3 cuốn tự điển để trả lời cho con ! Nào là sao , nào là vậy ... Bây giờ Bố con mình ít nói chuyện với nhau quá. Bố ôm việc dạy, con ôm việc học, bạn bè. Chỉ còn câu chào, mà con có hỏi - chỉ là để xin phép - Bố im im rồi một chốc sau thường trả lời là ... "không được" ! Ngày lễ, con và bạn bè đi Vũng tàu bằng xe gắn máy nha Bố. Không, mua vé tàu cánh ngầm đi, xe đông ... Con muốn đi bụi ra miền Bắc chơi. Không, Bố muốn con mua vé theo tour đi. Con lớn vầy, con là thủ lĩnh ...? Nên con buồn và con cũng chỉ nói chuyện với mẹ, thủ thỉ với mẹ, với mẹ ... quên cha !

Ừ, "con của Mẹ" mà - Bố nào có giành phần "con của Bố" đâu ! Nhớ có lần khi nghe con gọi "Bố ơi" thì ông ba hỏi khó Bố " mầy người Nam hay Bắc mà con mầy kêu Bố vậy ?" Ông nội con nói đỡ cho Bố "ậy, vợ nó người Bắc anh ba ơi, mà Bố với Ba gì cũng dzậy hà". Bởi, con gần mẹ cũng phải thôi !

Con trách Bố lo học trò hơn ? Có công việc người ta làm bằng trách nhiệm, có công việc người ta làm bằng tình cảm con à. Có đâu Bố chỉ thương các con mà không dạy, hay chỉ dạy học trò con chữ mà không ... thương (vô tình) ? Con ơi, trang blog này phải đâu Bố viết cho học trò, các con của Bố là hình ảnh Bố nghĩ nhiều đến, và Bố viết để thay lời thủ thỉ đó. Bố sống, làm việc cho các con mà ! dạy là vậy, là người làm gương - như ông nội con vậy đó !

Con trách Bố không thích nhiều điều ... con thích ! Ừ, có thể ! vì con có trang lứa bạn bè con, thời trang, bận rộn của các con ... mà người lớn không hiểu ! Thì phải cho Bố lạ chứ : sao người ta có thể chơi game phí thì giờ đến vậy ? Ừ, cũng như ông thầy thấy lạ : có gì đáng chê đâu mà học trò nói "điện thọai của thầy người ta bán ... hằng rổ" !

Lạ, lạ ... nên con trách Bố xa con bằng những giọt nước mắt. Bố không biết là con đã buồn vì thế đến thế !

và, đêm qua Bố sốt. Trong cơn sốt Bố thấy mình lạnh ôm con nóng hổi, tuột cầu thang. Cầu thang rất lạ. Nhanh nhanh. Chỉ để đứa con an tòan !

tPhương (viết cho con)

Không có nhận xét nào: