08 tháng 9, 2006

Aai chuối xào dừa không ?


Ảiaaiii ... chuối xào dừaa hôôôn ...?

Dấu hiệu của tuổi già là cứ nhớ chuyện cũ ! (ai nói đó mà nghiệm thấy cũng có lý)
Nếu ở trong khu xóm bạn chắc biết những gánh hàng rong với tiếng rao hàng nhiều khi thấy hay hay ngộ ngộ " Aaai .... ". Sao mà cái từ "ai" hay thế. Nếu là ông thầy đồ ngày xưa, tôi phải khuyên đỏ cái từ này. Sao mà "thấm thía", cái mời mọc sao "da diết" mà cũng rất là "dưng dưng" (ngọt ngào xa xa tự trọng chẳng ép ai buộc ai). Nhưng phải là cái từ "ai" cất cao, kéo dài cơ ! Phải chi giáo sư Trần văn Khê viết một bài về cái thang âm rất đặc biệt này thì bạn đọc sẽ hiểu hơn nhiều cái hay mà tôi đã diễn tả ... rất vụng về.
Giờ đây ít còn được nghe, ít còn được thấy nữa.Cũ kỹ rồi, xưa rồi. Cũng như đã không còn thấy "bơm bút bi đây", "bơm quẹt ga đây" (con tôi nghe kể, cứ nói Bố kể chuyện ... cổ tích, ai mà "keo" vậy, 1000 đ cây bút bi, 1000 đ cái quẹt ga !).
Dường như không còn những thúng, những gánh hàng rong kẻo kẹt trong trưa nắng, hay lặn lội trong đêm khuya ngày xưa rất vắng ? Người ta vội, hay thời đại tân tiến ! Thay vào đó là những chíếc xe ba gác, mẹt hàng lủ khủ bên trên, người ta đẩy, người ta kéo dạt bên này tấp bên kia khi ...có chú công an thổi. Hoặc lòn lách hơn là những chiếc xe đạp, cũng đầy bánh tráng, trứng cút, bịch đậu phọng ... chất hòai chất hòai qúa khổ của chiếc xe thô sơ cũ kĩ và che lấp cả cái dáng nhỏ nhoi bạc màu thu lu dưới chiếc nón lá sờn rách thật là tội nghiệp - oằn gánh nặng của đời !. Bạn ơi, giờ đây, những gánh, những thúng hàng đã chạy ào vào các siêu thị, các nhà hàng buffet, các khu du lịch... Vệ sinh, văn minh, lịch sự ..., thì tốt thôi, nhưng còn ? Còn lắm lắm những cuộc đời nhỏ nhoi ! Còn những tấm qùa đáp ứng ngay khi "thượng đế" ở trong nhà mà khứu giác được đánh thức bởi tiếng rao hàng trống không gợi khêu ngòai ngỏ ? Còn cái "air" triu mến bình dân (gọi là "dân dã" ?) làm sao có, cho dù bỏ công, tốn của, dựng cảnh, dựng người ! Chuyện khó ? Đố ai "tập làm" được ...người bình dân ! ( còn người dân ... bình bình, khỏi đố !)

Đã ít còn thấy, là mừng cuộc sống ... đi lên (đi vào siêu thị, nhà hàng), Nhưng tôi vẩn còn ... ám ảnh, tiếng rao hàng " Ảiaiii ... chuối xào dưà hôôn..". Ngày xưa tôi còn bé (thì chuyện cổ tích nào chả bắt đầu bằng .. ngày xưa) và Dì ruột tôi còn là một thiếu nữ, cứ chiều chiều nghe tiếng rao hàng "aaaii chuối xào dưừa hôôôn..." là quýnh quáng lôi tôi ra hẽm mua ngay. Bạn bảo sao tôi sướng thế, có bà Dì dễ thương, chiều chuộng cháu thế ! Đúng là Dì tôi rất dễ thương. Nhưng để tôi kể tiếp. Dì tôi thích ăn chuối xào nước dừa đấy bạn ơi ! không phải tôi đâu... (Ừ, nói cho công bằng, để Dì tôi đọc được cũng không ... đánh đòn, thì tôi cũng khóai - con nít được ăn gì mà chẳng thích - nhưng đứng sau ... Dì tôi !) Mà lạ, sao Dì cứ phải dẩn tôi "xông xáo" ra mua, đi mua một mình ai ... cắn ! Bây giờ tôi đóan chắc là hồi đó Dì tôi ... mắc cở (thời ... con gái mà !!!) Tôi nhớ bà bán hàng. To, phốt phát (hay tại lúc đó tôi ... tí nị ? phải nói thêm câu này để bạn hiểu đọan sau của câu chuyện). Khoan đã, mà có cần phải tả cái món "chuối xào dừa" không ta ? Này,chuối sứ cắt lát dài mỏng phải ngọt đậm đà mà còn dai sực sực, xào nước cốt dừa béo ngậy điểm xuyến bằng bột bán hột hột, thơm dậy mùi va ni lẩn mùi thơm đâu đó của hạt đậu phọng rang cắn dòn dòn ... Hic, bây giờ cho tôi nói lại, chắc là tôi khóai món này hơn ... Dì tôi thôi ! hi hi. Bạn nhìn cái thau chuối, sánh quặt thật là no nức, trắng như màu ...áo dài, ánh bột bán trong như ... học trò, lát chuối to ... cắn ngốn 3, 4 miếng, đã ! Chưa đâu, gánh hàng có 2 cái thúng hấp dẫn ! thúng bên này là thau chuối, thúng bên kia là đậu phọng luộc. Một thúng ú nụ vun đầy những hột no nứt, bùi bùi beo béo ! " Con thích ăn hả, bốc đi !" Hồi đó tôi lấy làm lạ, người lớn sao cái gì cũng biết ! Tôi đâu có nói gì đâu (ngoan lắm nhé, không vòi vĩnh gì đâu giống y ... con tôi) ! Mà sao bà bán hàng biết ? "Con bốc đi, bà cho đấy" Tôi ngần ngừ ("thiệt chơi vậy?") tôi rụt rè ("nhút nhát" qúa ta?) tôi mắc cở (vì bị bắt qủa tang cái thèm muốn của mình) tôi "ma lanh" (bàn tay tôi... tí nị hà !). Tôi thú thật không nhớ lúc đó tôi nghĩ gì. Nhưng cái tôi nhớ hòai hòai là hình ảnh bà bán hàng hốt và bốc một nắm tay đầy đậu phọng dúi cho tôi. Tôi đã nói rồi, đây là một người phốt phát (y như cái phúc hậu của bà !) nên bàn tay bà to lớn lắm, một bàn tay to đùng như nải chuối ! Hai bàn tay tí nị tôi khum nhận không hết, rơi vãi hết xuống đất. (con tôi phát một câu "xanh rờn" : " thì người ta ... khuyến mãi đấy mà !) Tôi thật ... tròn mắt. Mình đang sung sướng kể câu chuyện ... ngọt ngào ! Ừ, thì bạn nghĩ xem, có phải là "khuyến mãi" không nhé. Tôi lui cui tay lượm các hột rơi dưới đất, tay túm vạt áo để giữ đám đậu phọng từ "nải chuối' của người nhà trời. Người nhà trời này xé tọet vạt lá chuối (hồi đó không có bịch nylon đựng như bây giờ đâu), xoắn một cái ốc hốt lại cho tôi ... một nắm khác nữa !
Khi lí nhí cám ơn, chắc là tôi mắc cở lắm lắm. Về nhà, Dì tôi qưở, " người ta cho, thì con hốt đại một nắm đi". Có lẽ cái tội lỗi của tôi là "được nhận nhiều quá !" nên từ đó không bao giờ Dì tôi dẫn tôi đi cùng để mua chuối xào dừa nữa !

"Aaaiii chuối xào dừaaa hôôôn ..."

tPhương

Không có nhận xét nào: