11 tháng 9, 2006

Xấp bài chấm


Xấp bài chấm !

Tôi có hơi ngần ngại khi viết câu chuyện này. Nhiều lí do lắm, bạn nhỏ (học trò tôi) tò mò lắm, bạn già (đồng nghiệp tôi) e là có thể ... xét nét chuyện nầy nọ, và còn một người bạn nữa ! Đó là người mà tôi chưa xin phép được ....để kể !
Thôi thì, chậc, ta không hề có một ý xấu, thì hề chi ?

Xấp bài đã gần 30 năm rồi mà hình ảnh như còn trước mặt tôi. Chấm bài là chuyện thường ngày. (à thường ... kỳ thôi, mỗi ngày mỗi chấm thì ... mất sức khỏe lắm !). Tôi nghĩ, nghề nào cũng có vui buồn "đặc thù". Chấm bài là một thử thách của lòng kiên trì, của lòng dũng cảm đối mặt với ... chiến trường. Học trò bày ra một ...chiến trường, thầy... bùm bùm bị hất ngang té dọc với bải chiến trường đó ... hihi bùm bùm "nhân qủa'' mà Thầy ơi ! Ôi sao mà vật lộn, sao mà vất vả trò thầy ! Xin nhắc, tôi ngày đó chỉ ... đôi mươi ! Chấm bài cũng là sự nhẫn nại, "kềm chế cái tức âm ách", nhẫn nại 'đãi cát tìm vàng" Tìm được những bài "good" hoặc "perfect" mừng lắm, hả dạ lắm. (tin hay không tùy bạn nhỏ !). Trong cái cực cũng đôi khi có niềm vui, thỉnh thỏang phải cười cái khì : "điện tích" với " diện tích", " vật m rơi tự do" với "vật em rơi tự do" (thầy K.H chắc đang cười bò đấy thôi, còn thầy Kh chắc cười tủm tỉm "ngu...dần đều"). Mà này, không phải một xấp bài, đến mấy xấp bài ...! Mà lại cũng không phải bài của mình, học trò trường mình mới chết ! (chuyện lớn rồi đây ! )


Phải trở lại đất nước gần ba muơi năm trước, phải ở trong hòan cảnh mới hiểu, cái xót lòng đau đớn của người ra đi. Dân gian gọi là "vượt biên". Vâng chuyện "đi đứng" chui làm sao biết được lúc nào ? Tôi thương tâm trạng bạn tôi. Ra đi, là sống là chết, dữ nhiều lành ít, vẫn không hề để nợ, vẫn tận tụy với học trò mình, vẫn tha thiết trách nhiệm với những tờ giấy, xấp bài vô hồn kia...


Tôi chấm bài, đâu còn những giận, những vui ! Đâu còn thấy chiến trường trên trang giấy viết ! Lòng mình đã như bãi chiến tan hoang rồi ! Những điểm số, lời phê rồi các em có nhận ra nét khác ? Đâu người thầy cô cũ thân thương ? Ai người còn nhớ đến ai ? Ôi xấp bài rưng rưng, xấp bài thao thức, hình ảnh người bạn tôi nhạt nhòe với xấp bài trao tôi, làm sao học trò bạn thấy được ? Tôi nặng nề với tâm trạng bời bời, nặng nề với lo âu chờ trông tin tức của bạn ... Ngày lại ngày, rồi tuần qua,.. tôi không biết nên nộp xấp bài đã chấm qua trường bạn để trả cho học trò đúng hẹn, hay "diếm" đến lúc nào có tin tức an lành của bạn rồi mới giao ? Thật là rối rắm !

Tôi qua ngôi trường N.A.N, văn phòng nhìn tôi một thày giáo lạ, tôi gửi trả xấp bài cho học trò những lớp X, Y .. mọi người trố mắt ...Tôi buồn tênh, lòng như muốn khóc, không nói được nên lời, một lời giải thích ! mà ra về,...Lặng lẽ.

Bạn tôi đến giờ đó, vẫn không một tin gì ....!!!

tPhương (tặng Cô Tư)

Không có nhận xét nào: