08 tháng 9, 2006

Người Đàlạt, Khách Đàlạt ?


Người Đà Lạt ? Khách Đà Lạt ?



Ý tôi hỏi là làm sao bạn có thể phân biệt được ai là dân thổ địa chính gốc Đà Lạt, ai là khách du lịch vãng lai, chỉ qua cái nhìn đầu tiên ?

Tôi thử nói nhận xét của tôi nhá, có thể cùng ý với bạn đấy. Ai mặc áo len, (và đi đôi ũng) chắc như bắp là dân Đà lạt chánh tông. Còn ai phong phong “áo vũ cơ hàn” chẳng áo len, áo gió, áo phông… cầm bằng là dân Lạt Đà thôi !

Có thể bạn có nhận xét khác tôi. Cũng chẳng sao, con mắt “trần gian” mà, sẽ chẳng ảnh hưởng gì hòa bình thế giới đâu. Và người bản xứ, mặc kệ ai ai nhận xét sao sao đi nữa, vẫn cứ trang bị cho mình từ đầu (nón len) đến chân (giày ủng) rất là nghiêm chỉnh. Xin bỏ qua cho, tôi thật tình không hề có ý gì, điều gì quấy quá cả !



Thế này này, do tôi thấy ở đây, dù giữa trưa, trên đường phố hay ở trong nhà ai cũng mặc áo len ! (bạn đến Sử Quán mà xem, tứ thời sáng trưa chiều tối, các cô thướt tha áo dài nhưng vẫn ấp chiếc áo len như vật bất li thân !) Khi nghe tôi thắc mắc, người điạ phương trả lời : nếu không mặc sẽ thấy…thiếu thiếu. Mặc là vì phải mặc, vậy thôi. Câu trả lời của chị bán sữa đậu nành nóng …làm tôi rất thích, thì ra là vậy, thật … bình dân + tự nhiên ! Thật tự nhiên như cái nóng hổi vừa thổi vừa húp quyện với cái lạnh của đêm , của bầu trời, của cao nguyên, của 1 lúc chạnh lòng xa mái ấm thân thương ! Cái tự nhiên có cần gì lý giải ấu ơ (như thầy trò mình, mệt) ?



Nhưng rồi tôi phải là ông thầy, phải hỏi tại sao, phải trả lời tại vì … (bài bản !) Thử tự mình trải nghiệm để trả lời cho được câu hỏi đó: vì sao người Đà lạt luôn mặc áo len. Không biết có đúng không, nhưng này, bạn đã bao giờ ở lâu trên Đà lạt và đi chơi Đà lạt bằng xe gắn máy vi vu chưa ? Nếu có, tôi nói chuyện tiếp. Nếu chưa thì bạn hãy làm Tây ba lô một chuyến đi. Mướn chiếc xe Honda, thử thắng chân thắng tay cho thật an tòan, đổ xăng đầy bình. Lên đường đi vòng vo, đi lung tung. Thật sướng khôn tả. Cái lạnh lúc se se, lúc rét rét. Trời gió lạnh lúc sương sương rồi chuyển căm căm lúc nào không biết, rồi trời cũng lại nắng ấm thật ngọt ngào. Lúc này lúc kia, thật là …chả biết đâu vào đâu ! Chậc ! Bạn sẽ hít hà, răng sẽ đánh lóc cóc, sẽ hối tiếc vì mặc áo …”con nhà nghèo” nếu cứ tin tưởng ông mặt trời sáng nóng dễ thương.

Cứ thử đi chắc sẽ hiểu : Hãy ngồi trên chiếc xe gắn máy 1 tiếng 2 tiếng… dài lâu (và hơn thế nữa) mà hưởng cái đất trời chỏng chảnh, cái phong vị … thật Đà lạt, như người Đà lạt, và nhớ trang bị y chang dân bản địa bạn nhá.

Lạnh !



TPhương

Không có nhận xét nào: