25 tháng 3, 2007

một nhát : Iêu ; ba nhát : Yêu


(tranh thư pháp "Sương Khói" Đặng Học, "ở đây sương khói mờ nhân ảnh, ai biết tình ai có đậm đà" thơ Hàn Mạc Tử)

Bởi yêu mà tôi viết ! có vậy ... thôi. Nhưng có đến 3 lý do mà tôi viết truyện này. Một học trò đang buồn, rất buồn ; một người bạn thân (73) hơn 30 năm riêng một mối tình, và một "phỏng vấn" của nhà trường giáo viên sẽ làm gì nếu phát hiện ra học trò có "tình cảm trên mức" với nhau (khoanh A, B, C, D theo mẫu trường phát ... gọn nhẹ quá !)
làm sao tìm nhau làm sao cho nhau
làm sao nhìn nhau làm sao thương nhau (thơ T.D.T)

- Chị có thể nhường cho tôi chổ ngồi đó chứ ?
- Có gì không được đâu, nếu K thích... - không phải thích đâu ... Chị nói sai rồi đó.
- Tôi không nghỉ khác K. được hả ?
- Không phải vậy, tôi chỉ muốn nói, ở vị trí này buộc tôi phải ngắm những bức tường tối, nản lạ ...
- Ở chổ tôi ngồi, K. tin sẽ không thấy ... mảnh tường lam nham sao ?
- cũng có thể... Nhưng cái chắc là tôi sẽ nhìn thấy ... buổi chiều ngòai kia trước chị. -
(cười) Vậy há ? thì, tôi tình nguyện đổi chổ cho K đó. Và nhắc K nè, khi nào thấy buổi chiều của K đến nhớ báo cho tôi ... đổi chổ. Tôi bật cười "không, đừng mong tôi trả ... ghế, dù sao tôi cũng muốn chị ... tức !" Người con gái đã đứng lên đi vòng qua chiếc bàn thấp, lắc đầu. Và rồi tôi, hình như khi bước đến bên chiếc ghế hướng mặt ra đường vừa trống, nghe tiếng lóang thóang :" Không tức đâu K , vì tôi yêu bóng tối của K hơn !" (hình như ?)

- Sao chị ? Tôi ngóai lại hỏi và không nghe tiếng trả lời. Người con gái cúi thấp đầu hất mái tóc, hay lại lắc đầu nữa ? Ánh mắt của tôi vì thế không chạm mặt, phóng lạc ra ngòai ... ! Nắng không còn cong cớn đủ sức giủ ra tia phản chiếu chôm bơm. Mệt. Nguội nắng để những tĩnh vật, những họat cảnh ở trong tầm mắt, ống bơm vá ép, khói bụi, xe và người xí xố ... dưng dưng, (giật mình) buổi chiều của tôi đó sao ? "Chiều buồn nhẹ xuống đời. người tình tìm đến người. Thấy run run trong chiều phai ..." (nhạc Schubert ?). Tan đi khói, những bóng qua đường ngòai kia vội vã biết ai vui, ai buồn !
- Bóng tối của tôi thì sao chị ? Tôi kêu lên, muốn nghe ... tới cùng.
- Sao K không tưởng tượng.
- Tôi sợ phải tưởng tượng ra ... ông Ba bị (thì sao?)
- (cười) Tôi đâu tai ác đến cở đó !
- thì cứ trả lời, tôi mới ... ngủ yên chứ !
- rồi tối nay K có ngủ được không ?
- chi vậy ?
- để tùy câu trả lời của K mà tôi biết sẽ khóc được hay không !
Im lặng. Nghe như mầu trắng những sợi thạch nõn nuột cố dấu những viên đá trong veo mắc cở ? Nghe như mầu đen của ly cà phê lấp liếm ánh trong của những viên đá veo veo ? Trong veo mà phải dấu ? Rồi tiếng chạm khẽ của muỗng vào ly cho có tiếng động lạc ngẩn ngơ ! " Chiều buồn nhẹ xuống đời ..." Ánh nắng ngòai hiên hết loang lóang trên các khung kính - người xe thưa, bớt nhanh nhanh giờ tan tầm. Ly nào cà phê đen, ly nào thạch trắng, lấp lửng trong tối í, moi đâu ánh trong veo tự nhiên không nhuốm màu của viên đá nhỏ ! Chắc cũng chẳng còn viên đá nào nãy giờ đâu. Những giọt nước to đọng ngòai thành lăn dài xuống chân ly - có ai buồn nhấp ly ? Chiều trong đáy ly. Cạn ly là ... tối ! Cây rồi cao, lá rồi xanh. Tự nhiên cây sằn nụ chát qủa chua, hay mùa nào tới hoa thơm trái ngọt !

Ngón tay nào chậm nước đọng trên thành ly vạch chữ vu vơ trên mặt bàn ? Vạch một nhát là I ... Iêu, vạch ba nhát Y cũng là ... Yêu !
Một nhát. Ba nhát. Mấy ai iêu không có nổi niềm. Một là Duyên, hai Nợ, ba Tình ?

tPhương

Không có nhận xét nào: