25 tháng 3, 2007

Người bạn hạnh phúc

Năm rồi còn một lời hứa, rằng tôi sẽ kể (chứ không "phóng tác") một chuyện cổ tích cho học trò mình ! Ừ, đây là truyện đăng trên báo Văn Nghệ số 22 (917) thứ bảy 30.5.81, cám ơn chị Tr. đã tặng từ năm ... 8X, giờ tặng lại cho học trò mình ĐẦU XUÂN.


Mùa Xuân bay đến Trái đất, mang theo rất nhiều dãi lụa đủ màu để trang điểm cho các cánh rừng và đồng cỏ của chúng ta, đề mặc cho muôn lòai những bộ quần áo đẹp nhất, làm cho Trái Đất rực rỡ như trong ngày hội.
Mùa Xuân nói với Mặt trời đỏ : - Mặt Trời ơi hãy sưởi ấm Trái Đất, hãy đánh thức những ai còn say sưa trong giấc ngủ đông, hãy kéo mọi người ra khỏi chổ trú ẩm ướt của mình ! Mặt Trời lại gần Trái Đất để sưởi ấm cho nó. Những tia nắng vàng lùa vào tận các hang hốc, đánh thức những con vật lười biếng dậy. Các lòai vật nhỏ bé từ những hốc cây bò ra, rũ nhau kéo đến khỏang rừng thưa. Mùa xuân đang đợi chúng ở đó với những quà tặng qúy giá ...
Bướm, Bọ Dừa, Cánh Cam ... bay đến. Mùa Xuân nhìn chúng và nói : - Từ miền Nam ấm áp, tôi bay đến với các bạn. Liệu tôi có thể trao cho các bạn những món qùa gì để giúp các bạn được vui sướng ? Những con vật nhỏ bé lập tức nhao nhao lên : - Bạn hãy nhìn xem ! Cánh của chúng tôi đã nhem nhuốc tơi tả qua suốt mùa thu và mùa đông. Chúng tôi trở nên xấu xí biết bao ! Hãy cho chúng tôi những bộ cánh rực rỡ khác ! - Được thôi ! - Mùa Xuân trả lời, rồi phân phát cho chúng tất cả những gì mà chúng ao ước ! Bướm Trắng được chiếc áo dài trắng muốt, Bướm Vàng được chiếc áo vàng như lá mùa thu. Bướm Tang được bộ áo quần đen kẻ sọc trắng. Chuồn chuồn, Châu Chấu, Cánh Cam, Bọ Dừa ... mỗi người đều được Mùa Xuân tặng cho một bộ cánh mới thật như ý.
Vừa lúc ấy, gió cuốn theo một chiếc lá, thả xuống cỏ. Mùa Xuân nhìn chiếc lá, thấy trên đó đậu một con vật nhỏ bé. - Này, cậu là ai đấy ? Cậu tên là gì ? - Tên tôi là Đom Đóm ! - Sao cậu lại nấp dưới lá mà không đến đây nhận quần áo đẹp ? Chẳng có lẽ cậu không muốn được hạnh phúc ? Đom đóm nhìn Mùa Xuân, nghĩ một chút rồi trả lời : - Tôi không cần quần áo đẹp làm gì. Tôi chỉ bay ra khỏi lá khi trời sẩm tối. Tôi thuộc lòai cánh cứng chuyên thức về đêm. Tôi cảm thấy mình sống rất hạnh phúc vì được ở giữa cánh rừng quê hương. Cám ơn Mùa Xuân ! Bạn đã làm cho cánh rừng này trở nên tuyệt đẹp. Tôi không mong gì ở bạn hơn nữa.
Mùa Xuân rất ngạc nhiên, không hiểu sao chú bé cánh cứng khiêm tốn này không đòi hỏi gì riêng cho mình cả. Nghỉ ngợi một lát, Mùa Xuân chợt hiểu ra : Chính chú ấy là người hạnh phút nhất. Chú ta vui sướng không vì bản thân mình mà vì mọi người, tìm thấy niềm vui trong mọi người.
Thế là Mùa Xuân quyết định : "Mình sẽ tặng cho chú ấy một chiếc đèn xanh nhỏ chiếu sáng suốt đêm. Hãy để chiếc đèn ấy cháy sáng như ngôi sao nhỏ dẫn đường, không bao giờ lụi tắt, ngay cả vào những đêm tối trời nhất"

Đòan Ngọc Trinh dịch từ nguyên bản tiếng NGA (G.XKƠ-RE-BI-SKI)

Không có nhận xét nào: